Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 381 : Khiêu tình
Ngày đăng: 20:58 19/04/20
Dương Hạo trước tiên đưa là một cái yêu cầu mà đối phương tuyệt đối không thể đáp ứng, Dương Hạo không chú ý tới mấy tên Khiết Đan bên đường, kẻ giống như vậy ở thành Thượng Kinh thì đâu đâu cũng có thể gặp, đó là chuyện quá bình thường. Hắn đi qua chỗ mấy tên bọn chúng, ánh mắt săm soi nhìn theo bóng dáng hắn, ánh mắt có vẻ đang đấu tranh, mãi đến khi có một tên nói: "Vương Đầu Nhi, đến lúc chúng ta nên đi rồi". Ánh mắt của hắn lúc này mới mất đi, rồi lại nhìn vào mắt Dương Hạo, lúc này mới quay đầu đi.
Lão Lưu Đầu thầm kinh ngạc: "Vương Đầu Nhi nhìn ai không biết? Chẳng lẽ là một cô nương xinh đẹp vạn phần nhà ai đó đi trên phố sao?"
Hắn rướn cái cổ nhìn ngó trên đường, chỉ thấy có một công tử mặc áo bào xanh đang đi, và mang theo mấy tên thuộc hạ tạo sự chú ý, ánh mắt hắn trở nên băn khoăn, bông nhiên thấy một người đàn bà đã có chồng(thiếu phụ) cung cấp rau xanh đi trên đường, nhìn dáng đi, sao lại không nhận ra là có chồng rồi nhỉ, dáng người nhỏ nhắn, làm rung động biết bao trái tim đàn ông.
"Ôi, một cô nương làm dáng lẳng lơ, gia nhập binh lính ba năm, Vương Đầu Nhi trong tù cả ngày chỉ nhìn thấy không phải là bọn ngục tốt phát nôn thì là đám tù tội kêu gào, hắn chưa từng thấy người phụ nữ có chồng, chẳng trách vừa nhìn thì đã mê mẩn".
Lão Lưu Đầu cắn vào lưỡi mình, bên tai bỗng vọng tới tiếng hét của một tên béo: "Ngươi, tên chó chết kia, xểnh ra không nhìn đến ngươi, ngươi đã bắt đầu không thành thực, nhìn cái gì mà nhìn hả? Cô nương nhà ai làm đỏm hả?"
"Oan uổng quá, bà ơi". Tiếng Lão Lưu Đầu đáng thương thốt lên, rồi bị người vợ đanh đá véo tai lôi vào nhà.
Dương Hạo đến chỗ khách **** mà Đinh Ngọc Lạc nói, thấy lầu 1 của khách **** là một trà viên/vườn trà, liền đi vào và ngồi xuống, gọi một chén trà ra, sau đó rỉ tai nói với Mục Vũ vài câu, Mục Vũ bèn đứng dậy đi ra, như thể đang tìm nơi nào đó đi wc.
1 lúc sau, Mục Vũ trở về, nhìn ngang ngó dọc, rồi ngồi xuống bên cạnh Dương Hạo, thì thầm to nhỏ gì đó với hắn.
Dương Hạo chỉ nghe vài câu, người bỗng dưng run lên, chén trà nóng đang cầm trong tay trào nước ra tay hắn, hắn giật mình nhìn Mục Vũ, Mục Vũ gật đầu khẳng định lời mình nói, Dương Hạo kinh ngạc run rẩy, lắp bắp nói: "Sao, sao lại, Tiểu Lục, Thiết Ngưu, La, Quân chủ…, họ đều còn sống? Đang ở đâu? Ông trời có mắt".
"Đại nhân, đề phòng tai vách mạch rừng, mọi chuyện chúng ta về nhà hẵng nói".
"Được, chúng ta về luôn thôi".
Dương Hạo lập tức đứng dậy, mua vài thứ đồ đặc sản của vùng này ở đường rồi vội vội vàng vàng trở về Lễ Tân viện.
Sáng hôm đó, thông dịch viên xá nhân Mặc Thủy Ngấn đuổi tới Lễ Tân viện, dẫn Dương Hạo đã ăn mặc chỉnh tề đến Ngũ Phượng lầu. Lễ Tân viện cách nội thành tương đối gần, chẳng cần ngồi xe ngựa, đi bộ một đoạn là đến, nên đi bộ một đoạn đường, trước mặt đã hiện ra cửa tòa lầu nguy nga, hai bên cổng lầu là tường cung, song tường cung này với lối kiến trúc mang tính cho có, nó chỉ dài có 1km, cung cung thành nửa vòng tròn bảo vệ nội thành, giống như lần đầu Dương Hạo với thân phận thiếu chủ của Đảng Hạng Thất Thị đến thăm doanhh trại Ngũ Liễu Thư, nha môn sừng sững trên đám cỏ phía dưới, hai bên cắm hàng rào khá cao, kéo dài, làm cái cổng thành, không che hoàn toàn nội thành.
Dương Hạo y phục chỉnh tề như đang ở triều Tống, quần áo màu xanh, đầu đội mũ tiến hiền, đeo ngọc bội sang một bên và túi cá ngọc, vải trắng cuốn quanh chân, áo mũ chỉnh tề, mặt mũi tuấn tú, trông không giống với quan lại Khiết Đan, nhiều thị vệ, cung nữ khi đứng cạnh hắn đều không tránh khỏi ánh mắt hiếu kỳ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Chẳng được bao lâu, tiếng trống nhạc đã nổi lên, Dương Hạo hồi hộp: Tiên Hậu lên triều rồi, Đông Nhi, Đông Nhi giờ đang ở trong điện, nàng nhớ ta, nhất định nhớ ta mỏi mòn.
Một nội thị đi đến đứng trước bậc thềm hô dõng dạc: "Hoàng hậu có chỉ, truyền Tống sứ Dương Hạo vào triều".
Dương Hạo thở phù một cái, tim hắn đập nhanh hơn bao giờ hết,, hai tên đi theo phía sau hắn cầm lễ vật mang vào yết kiến. Mặc xá nhân đi dẫn trước, vừa vào Ngũ Phượng lầu, thì có cảm giác đại điện của vương triều bắc này không rộng cho lắm, đặc biệt là vừa mới đi qua chỗ Khánh Vương, quan lại trong triều thì lèo tèo, quan đứng không nhiều. Dương Hạo không rảnh chú ý soi xét, chỉ nhìn thẳng hướng hồng bào mũ phượng, chưa ngồi xuống, thì có một khuôn mặt xinh đẹp lọt vào mắt hắn, hắn không tiện nhìn ngang ngó dọc tìm Đông Nhi của mình, chỉ nhìn người đó không chớp mắt, ưỡn ngực thẳng dậy, đi đến ngự giá phía trước năm bước rồi dừng chân lại, vái dài thi lễ, cao giọng nói: "Ngoại thần Dương Hạo, phụng chỉ Hoàng đế tới bái kiến Hoàng đế quý quốc, Hoàng hậu".
Trên ngự có một tiếng thở nhẹ, giọng nói của một người đàn bà: "Hoàng đế Trung Nguyên rất chú trọng tới tình hữu nghị hai nước, phái sứ giả lặn lội đường xa tới, thực vất vả, vất vả, xin hãy bình thân".
Giọng nói nghe rất hiền dịu dễ nghe, song lại không bị mất chút uy nghiêm nào, tiếng Hán được nói ra vô cùng chuẩn xác, Dương Hạo không dám ngẩng đầu nhìn nhiều, chỉ cảm ơn một tiếng rồi cong lưng, thối lui một bước nói: "Bổn quốc và quý quốc núi liền núi sông liền sông, gắn bó thân thiết. Tháng trước dân vùng biên giới và dân gần Nhạn Môn quan bị tộc người quý quốc cướp bóc, Hoàng Bệ hạ ta vô cùng trách móc. Vì sợ binh bất ngờ nổi dậy, đại cục hỗn loạn, đã đặc lệnh cho thần xuất sứ sang quý quốc, mong quý quốc có hình phạt thích đáng với những dân phạm tội".
Tiêu hậu mỉm cười, nói: "Dân ở Nhạn Môn quan quý quốc bị trộm cướp là một chuyện, Trẫm cũng đã được biết. Trẫm nghe nói vậy mà cũng tức giận lắm, bách tính quý quốc chịu khổ như vậy, Trẫm cũng chỉ biết than thở mà thôi. Gần đây khu vực biên giới trộm cướp như cơm bữa, cướp của hơn nữa còn giết người không trừ nơi nào. Bách tính nước ta cũng chịu khổ khôn cùng. Hợp thời, vì nội quốc ta Khánh Vương mưu phản, Trẫm không có thời gian lo cho chuyện đó, về sau mới phái người đi bao vây và tiêu trừ chúng, Trẫm mới được tin quý sứ trên quãng đường đến đây đã gặp phải năm nghìn mã tặc sát hại, may mà bọn thổ phỉ đó đã bị tiêu diệt, may quá, may quá, hóa ra bách tính Nhạn Môn quan bị cướp bóc, là do bọn thổ phỉ này gây ra. Giờ bọn mã tặc ấy đã phải đền tội, quý sứ tận mắt thấy, có thể trở về báo với quý quốc Hoàng đế Bệ hạ.
Dương Hạo trầm ngâm nói: "Hoàng đế Bệ hạ ta lần này phái sứ đến trước, tuy vì địch của dân Nhạn Môn quan, cũng có quốc sự muốn thương lượng với Hoàng đế quý quốc, Hoàng hậu Bệ hạ, giờ có một bức Hoàng thân bỉ quốc thư, phục duy kính khải.
"Hạo ca ca" La Đông Nhi thở gấp ngồi vào lòng hắn, hai cánh tay vòng qua cổ hắn, người mềm mại thả lỏng ngồi.
"Nàng giờ là Lục cung thượng quan, muốn tìm gặp được nàng đâu có dễ, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng, tối nay ta gặp nàng có được không?"
"Không được, không được đâu". Đông Nhi lắc đầu nói: "Rất là nguy hiểm, nếu như bị ai phát hiện ra thì ta và chàng đều coi như xong. Hơn nữa, Hoàng hậu nương nương lại thường xuyên đến, ngộ nhỡ bị cô ấy gặp, thì mọi chuyện sẽ ra sao đây?"
"Thế thì phải làm sao?" Dương Hạo ôm chặt cơ thể của nàng, nũng nịu hỏi.
"Thiếp, thiếp". Nàng nhìn Dương Hạo, dựa người vào bộ ngực rắn chắc của hắn, hít mùi trên cơ thể hắn, La Đông Nhi cũng muốn bên hắn lắm, mắt nàng rưng rưng.
"Quan nhân, quan nhân tạm thời hãy cố chịu đựng nhé, đợi Đông Nhi đi sắp xếp mọi chuyện trong phủ đã, xem xem tối nào Hoàng hậu nương nương không đến thì sẽ nghĩ cách nói với quan nhân".
Hic, còn ta thì mấy ngày này sẽ nghĩ cách để chúng ta thoát khỏi đây. La Khắc Địch bọn họ đến chỗ nàng sẽ không sinh nghi. Thế được rồi, tìm cơ hội gọi bọn họ qua đây vậy, ta cũng muốn gặp bọn họ.
"Vâng, được ạ".
Một Lục cung thượng quan dám làm dám chịu, thống lĩnh cả đám nữ thị vệ trong cung, thế mà trong lòng Dương Hạo chẳng khác gì con chim nhỏ, hắn có nói thế nào cũng gật đầu đồng ý.
"Ôi". La Đông Nhi bỗng dưng giật nảy người, mặt đỏ lựng, khẽ nói: "Người ta đã bị người ta làm hỏng rồi, quang thiên bạch nhật thế này, ngoài hành lang có rất nhiều thị vệ, sao có thể làm chuyện đó với chàng được".
Nàng cúi mặt xuống, hơi liếc nhìn Dương Hạo, nói: "Hạo ca ca, thiếp, về đây".
"Đông Nhi, thế khi nào chúng ta mới gặp lại được".
La Đông Nhi nhìn xuống mũi giày, nói: "Mai nhé".
"Ơ".
Ôi! Ý Dương Hạo hỏi là khi nào hắn và Đông Nhi mới có thể gặp riêng và làm chuyện ấy cơ mà.
La Đông Nhi cười gượng: "Đã bảo là phải sắp xếp bên phủ xong xuôi đã mà".
Cô nhìn Dương Hạo, rồi lại nhìn xuống mũi giầy, hai má ửng đỏ rất đáng yêu hôn nhẹ vào má hắn một cái, rồi quay người thối lui, liếc nhìn hắn cái nữa, lớn tiếng nói: "Dương đại nhân xin dừng bước, bổn quan cáo từ".
Đi trên đường, hơi thở của La Đông Nhi dồn dập, má hây hây đỏ, hai thị vệ đi bên cạnh liếc nhìn cô, La Đông Nhi không để ý, ho khan một tiếng, lắc đầu thở dài nói: "Vị Tống sứ này, thực là cái chày gỗ, phải bảo hắn về lễ nghi, thật là mệt".
Một nữ binh tò mò hỏi: "Đại nhân, chày gỗ nghĩa là gì ạ?"
"Chày gỗ là ngốc nghếch đấy, chả hiểu cái gì cả í".
Đông Nhi nói rồi, mặt lại càng đỏ hơn, nóng bừng bừng.