Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 382 : Cung đình

Ngày đăng: 20:58 19/04/20


La Đông Nhi cước bộ nhẹ nhàng, giống như hồ điệp xuyên hoa trên đường bay thẳng tới Nguyệt Hoa Cung, nội thị trong cung thấy vậy liền ríu rít kêu lạ, vị La thượng quân trước giờ ngồi không động, đi không đong đưa, nói không cao giọng, cười không lộ răng giờ lại cước bộ nhẹ nhàng, mặt mày hớn hở, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.



Tới Nguyệt Hoa cung của mình, La Đông Nhi dừng lại một chút, để hô hấp và vể mặt bình tĩnh trở lại rồi mới rảo bước vào trong.



Màn trường vải vàng, thắp hương tiên hạc, ở phía dưới chính giữa trần nhà đặt một thư án, trên thư án bày văn phòng tứ bảo và hai chồng văn kiện cao cao. Tiêu Xước ngồi ở giữa, đang lật xem một bức tấu chương, hàng lông mày rậm hơi nhíu lại, như đang trầm ngâm gì đó. La Đông Nhi thấy vậy liền vội vàng bước khẽ, rón rén tiến tới cạnh bà ta.



Tiêu Xước tay nâng bút son, sắc mặt lo lắng, thần tình do dự, bút son cứ vậy được giữ nguyên, một hồi lâu vẫn chưa thể hạ bút. Một lúc sau, bà ta đột nhiên thở dài một tiếng, đặt bút xuống, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.



Đông Nhi bước tới sau ghế, nhẹ nhàng xoa bóp vai thơm của bà ta. Tiêu Xước thoáng động đậy, lập tức thả lỏng cơ thể, một lúc sau liền mở miệng hỏi: "Tống sứ trở về quán dịch, có nói gì với ngươi không?"



"Không hề nói gì cả," Đông Nhi sắc mặt thoáng hồng, mắt sáng lên, nàng ta mím mím môi, ôn nhu nói: "Hắn chỉ bảo hoàng đế Tống quốc rất để ý tới chuyện lần này hắn xuất sứ giao tiếp, hi vọng nương nương có thẻ sớm đưa ra quyết định, có một câu trả lời thuyết phục, để tránh sai lầm làm chậm trễ quy trình của hắn."



Tiêu Xước hơi nhếch môi, tựa cười mà như không cười, nói: "Hừ Hừ, Triệu Khuông Dận nóng lòng như vậy ư?" Nàng ta lại nhấc tay lên, nhẹ nhàng đặt lên tay Đông Nhi, thở dài nói: "Ta đã đọc qua quốc thư, trong lòng do dự khó quyết. Đông Nhi, nên làm thế nào mới tốt đây?"



Đông Nhi do dự, hỏi: "Triệu quan gia nhắc tới yêu cầu gì mà lại làm khó nương nương như vậy?"



Tiêu Xước cười lạnh: "Hắn có tài cán gì mà làm khó được ta chứ? Hoạn của Khiết Đan ta, trước giờ không ở Trung Nguyên mà là ở trong nội bộ triều ta!"



Bà ta đột nhiên đứng dậy, chậm rãi đi lại trong điện: "Thái Tổ chinh phạt Hải quốc, trên đường về thì bệnh chết. Thái Tông hoàng đế trên đường thảo phạt Trung Nguyên, cũng ở trong quân mà bệnh chết. Da Luật Nguyễn được ba quân đưa lên, theo quân tác chiến làm đế, lên làm Thế Tông. Song thái hậu muốn lập hoàng đệ Da Luật Lý Hồ làm đế, trong nước nổi chiến loạn. Đây là lần nội loạn đầu tiên của triều ta. May mà đại tướng quân Da Luật Chất Ốc ở bên trong khuyên bảo, thái hậu hiểu rõ đại nghĩa, thừa nhận hoàng vị của Thế Tông, quốc nội mới được yên bình.



Thế Tông hoàng đế khi giúp Hán quốc công đánh Chu quốc, khi đang nằm ngủ thì bị đại tướng Da Luật Sát Ca một đao chém chết trong trướng, tự lập làm đế. Trưởng thử của Thái Tông là Da Luật Trăn và đại tướng Da Luật Chất Ốc lại suất binh thải phạt, giết chế Sát Ca. Da Luật Trăn xưng đế, là Mục tông. Thời Mục tông làm đế, triều ta phản loạn thường xuyên, Tiêu Mi Cổ, Da Luật Ủy Quốc, Da Luật Địch Liệt, Da Luật Uyển, Da Luật Thọ Viễn, Sở A Bất, Da Luật Hỉ Ẩn trước sau khởi binh tạo phản, dần dần làm yếu đi lực lượng của triều ta. Lúc này, chính là lúc Triệu Khuông Dận khoác lên hoàng bào, nếu không phải triêu ta nội loạn thường xuyên, hắn sao có cơ hồi ngồi yên ổn trên đế vị, nhất thống Trung Nguyên? Mục Tông ngu ngốc khát máu, chư bộ nội bộ lục đục, lúc tuần du bị người hầu ám sát ở trong trướng. Triều đình lập kim thượng (hoàng đế hiện tại). Kim thượng trọng dụng Hán quan, chỉnh đốn lại trị, giảm nhẹ hình phạt, hưng tu thủy lợi, phát triển nông canh. Trong thời gian hai năm ngắn ngủi, triều ta đã có hiện tượng phục hưng, kim thượng chính là một vị minh quân hiếm có. Đáng tiếc, kim thượng long thể một mực yếu đuối, sau khi bị ám sát càng nằm riết trên giường, lúc mê lúc tỉnh, ta vì thế mà lo lắng vô cùng."



La Đông Nhi không biết Tiêu hậu lần này vì sao lại cảm khái, liền cẩn thận rụt rè nói: "Hoàng thượng tuy long thể bất an, nhưng may có nương nương nữ trung cần cố, văn võ song toàn, có tài trị quốc, toàn triều văn võ, thiên hạ bách tính không ai là không khen ngợi. Khánh vương hám lợi đen lòng, tuy mưu phản nhưng đã bị đuổi đi xa rồi. Nương nương cớ sao lại đột nhiên cảm khái như vậy."


Thất Phưởng, Quách Lập hai vị đại thân ân cần mời rượu. Dương Hạo đành thu liễm tâm thần, cùng bọn họ cười nói vui vẻ, ngẫu nhiên chú ý thấy một đôi mắt u buồn đang nhìn vào mình, ngẩng đầu lên liền thấy Đông Nhi đang ngượng nùng nhìn tới. Một đôi phu thê, dùng mắt truyền tình, tuy rằng bị khắc chế những cũng cảm thấy vui.



Đương nhiên, hắn cũng không quên chính sự, khi rượu uống đến lúc cao hứng, Dương Hạo hướng tới vị hoàng hậu nương nương xinh đẹp động lòng người kính một chén rượu, nói: "Hôm qua, ngoại thần đã dâng quốc thư, hoàng hậu nương nương thánh minh, xin hãy sớm đưa ra quyết định. Nếu chuyện này mà thành, tin rằng tình hữu nghị giữa hai nước láng giềng chúng ta sẽ càng thêm thân mật, có thể cùng nhau vĩnh viễn hưởng phúc thái bình."



Tiêu hậu ở trước mặt lệ sắc sáng rỡ, dung nhan tươi tắn, quyết không có nửa điểm yếu đuối mệt mỏi như lúc ở trong thẩm cung, nghe những lời nói hòa bình của Doãn Hạo nhớ tới những lời trong quốc thư của Triệu Khuông Dận: "Hán quốc nghịch mệnh, phải bị hỏi tội. Nếu bắc triều không cứu viện thì vẫn thân như xưa, nếu không, duy chỉ có chiến!" Trong lòng không khỏi cười lạnh, trên mặt lại tươi cười như hoa, thản nhiên nói: "Quý sứ từ xa tới, tuy là mang quốc mệnh, nhưng hạ tất phải vội vã trở về như vậy? Không bằng ở lại thượng kinh của ta vài ngày. Thượng kinh thành của ta chính là một tòa thành không hề có phòng bị đối với quý sứ, cảnh vật các nơi, ngài cứ mặc sức hân thưởng. Đợi khi quốc thư viết xong, ta sẽ sai người hộ tống quý sứ về nước, chắc không làm chậm trễ thời gian đâu."



"Như vậy, xin đa tạ hoàng hậu nương nương."



Dương Hạo nói xong liền liếc Đông Nhi một cái, thầm nghĩ: "Phong cảnh của thượng kinh, mặc ta tới lui quan thưởng, không chút phòng vệ sao? Ta chỉ muốn tới một chỗ, chỉ muốn quan thưởng một vật tuyệt vời, không hiểu có ý chỉ này của hoàng hậu rồi, có thể tới lui thoải mái hay chăng?"



Đông Nhi thấy ánh mắt của hắn, liền hiểu ra tên gia hỏa này không có ý tốt, nàng ta vừa tức giận lại vừa buồn cười, lại vừa cảm thấy ngọt ngào vô cùng, nhớ tới bộ ngực ấm áp của Lý Mạnh, nhớ tới gió trăng vô biên trên nóc kho lúa của Đinh gia, trong lòng bất giác giống như nổi sóng, vội vàng cầm một chén rượu lớn lên, uống một ngụm to, trong bụng lập tức nóng bừng, mắt đỏ tai hồng, càng xinh đẹp như một bông hoa đào.



La Khắc Địch mới lên đô chỉ huy sứ đang nhàn nhãn tuần du trong hoàng thành, mặt mày tươi rói, vì thế các đường nét trên khuôn mặt đầy râu ria vốn lãnh khốc cũng nhu hòa hơn.



Bởi vì đứng cạnh hắn là một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài xinh đẹp động lòng người.



Đinh Ngọc Lạc đảo mắt, hiếu kỳ hỏi: "Trong hoàng cung vì sao lại dựng nhiều trướng nỉ như vậy?" xem tại TruyenFull.vn



La Khắc Địch mỉm cười nói: "Cái này, chính là tập tục của người Khiết Đan, có một số vương công đại thần vào kinh tấn kiến, không quen sống trong nhà như Hán nhân chúng ta, cho nên dùng những trướng nỉ này. Hơn nữa, người Khiết Đan là dân tộc trên lưng ngựa, hoàng đế cũng không thể vừa sinh ra đã biết kỵ xạ du mục, trong cung thiết lập trướng nỉ, có thể để các hoàng tử hoàng nữ quen thuộc từ nhỏ."



"La tứ ca, nữ nhân này là ai vậy?"



Trong khóm hoa đào đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ mặc Hán trang mày rậm mắt to, mặt đầy vẻ ghen ghét nhìn chằm chằm vào Đinh Ngọc Lạc, hậm hực nói.