Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 387 : Huyết tinh mã lệ

Ngày đăng: 20:58 19/04/20


Trong phòng giam đã chật kín người, cũng may, mang vào nhốt đã nhanh mà kéo ra ngoài xử tử còn nhanh hơn, cho nên mới bảo chứng thiên lao không đến nỗi chật ních.



Sau buổi trưa, gió đã mang tới ý vị ấm áp, cây tường vi ở góc tường nở những đóa hoa mỹ lệ. Trong viện lạc của thiên lao, Đại Đầu và đám ngục tốt đang bận rộn làm việc lặc vặt, ai ai cũng chuyền trò vui vẻ, thần thái an nhiên. Trong gió tanh mưa máu, ai ai cũng thấy bất an, trong thành Thượng kinh, lúc này chỉ có nơi đây là an toàn nhất, thái bình nhất, nghiểm nhiên là một thế ngoại đào nguyên.



"Vương gia, nghe nói sứ tiết Hán quốc dẫn người mai phục ở khu vực ngoại thành, ám sát toàn bộ nhân mã của sứ đoàn Niêm Bát Cát."



"Ừ..." Đại Đầu hoảng hốt ừ một tiếng.



"Vương gia, nghe nói sứ tiết Tống quốc Dương Hạo cũng thất tung trong một đêm, hiện tại ai cũng hoài nghi là bị sứ tiết Hán quốc ám sát rồi, ngài nói xem người của sứ quán Hán quốc thật sự có bản sự và gan lớn như vậy ư?"



Gương mặt của Đại Đầu trở nên co quắp, lại ừ một tiếng. Hắn đang lo lắng cho Dương Hạo, Dương đại ca thật sự thất tung ư? Còn cả đại tẩu, Tiểu Lục, Thiết Đầu, nghe nói toàn bộ đều bị người ta giết rồi, nhưng tới giờ lại vẫn chưa thấy tử thi, bọn họ thật sự gặp bất hạnh rồi ư? Rốt cuộc là ai đã hạ thủ?



Một lão ngục tốt thở dài nói: "Chết thì chết rồi, bất kể là người Niêm Bát Cát hay là người Tống, chết rồi thì sao chứ? Nương nương không phải là đã tuyệt giao với Hán quốc rồi ư? Còn tạ lỗi với người Tống ở trên quốc thư, bọn chúng còn có thể thế nào nữa? Thành Thượng kinh của chúng ta, tới lúc nào mới có thể thái bình đây. Ba đại tướng quân của cung vệ quân cùng thất tung trong một đêm, La thượng quan thì đến cái bóng cũng không thấy, nô phó trong phủ toàn bộ bị giết, nhất định là có tên chủ mưu không sợ chết, giống như là Khánh vương vậy làm phản rồi."



Một ngục tốt khác nói: "Nhưng hiện tại ngay cả thi thể của bọn họ cũng không tìm thấy, nếu như nói là bọn họ bị người ta giết, người giết bọn họ cho tới giờ lại không có hành động gì đặc biệt, ngài nói xem chuyện này có kỳ quái hay không?"



Lão ngục tốt cười xòa nói: "Có gì mà kỳ quái chứ? Ngươi không thấy thủ đoạn, khí phách của hoàng hậu nương nương à, nương nương ứng biến nhanh như vậy, ai còn dám có hành động tiếp theo chứ? Ba ngày nay, bắt vào mấy vương gia rồi?"



Tên ngục tốt đó nói tiếp: "Hiện giờ nhốt trong lao còn bốn người, hai ngày nay tổng cộng lôi ra chém chín người."



"Chính vậy đó, Da Luật Tam Minh đại nhân hiện giờ nắm triều chính, Thái Bình vương Yểm Tát Cát, Bắc viện đại tướng quân Tiêu Triển Phi nắm quân quyền, ở trong thành Thượng kinh giết đến chó gà cũng không tha, máu chảy thành sông..."



Tên ngục tốt trẻ tuổi nói: "Ta nói nè Tề Đầu nhi, ngươi nói xem những người mà Da Luật Tam Minh giết, thật sự đều là phản nghịch ư?"



Lão ngục tốt tựa cười mà như không phải cười, nói: "Sao mà không phải? Chẳng phải là ngay cả binh khí giáp trướng đều tìm ra từ trong phủ của bọn họ ư? Thế còn là giả được à?"



Tên ngục tốt hừ một tiếng, nói: "Ta thấy không giống, nếu nhiều vương gia như vậy đều làm phản, còn đợi tới hôm nay ư? Theo như ta thấy, Tam Minh đại nhân này là mượn việc công mà báo thù riêng, thừa cơ diệt trừ quyền quý trong triều không một lòng với ông ta, muốn nhất gia độc đại. Tề Đầu nhi, ngươi thử bấm tay tính xem, người bị giết mấy ngày nay không phải đều là những đại thần quyền cao chức trọng, bình thường ngay cả hoàng thượng, nương nương nương đều phải kính úy ba phần ư?"



Lão ngục tốt ho khan một tiếng, chậm rãi nói: "Cơm không thể ăn linh tinh, nói cũng không thể nói lung tung được. Tiểu tử, họa là từ miệng mà ra. Nếu để thủ hạ của Tam Minh đại nhân nghe thấy, một lát thôi người được phái tới đưa cơm cho tên ôn thần đó sẽ chính là ngươi đấy."



Lão ngục tốt vừa nói vậy, tên ngục tốt trẻ tuổi đó lập tức biến sắc, hắn nhìn xung quanh, rụt cổ lại không dám nói gì nữa.



Một tên ngục tốt mặc đầy râu nói: "Chuyện này quả thực là kỳ quặc, các người đoán xem, tên ôn thần đó rốt cuộc là ai nhỉ? Đưa một bữa cơm, giết chết một người, cái mà tên ôn thần đó ăn không phải là cơm mà căn bản chính là mạng người đó. Sát khí lớn như vậy, điệu bộ dữ như vậy, ở Khiết Đan chúng ta, đó chính là bò cạp ăn phân."



Đại Đầu tâm loạn như ma, buồn bực không muốn nghe, mắng: "Con mẹ nó sao nói thối thế? Muốn biết hả? Muốn biết thì đi mà hỏi tên ôn thần đó đi."



Tên râu quai nói toét miệng cười nói: "Vương gia, ngài đừng tức giận, đây chẳng phải là mấy người chúng ta ngồi nói chuyện phiếm thôi sao. Ngài bảo tôi đi ư, tôi còn muốn sống mà, chẳng dám đâu."



Mấy người đang nói thì nghe thấy bên ngoài xôn xao, có người lớn tiếng nói: "Đi, đi mau một chút, đừng có lề mề, ai dám lộn xộn, giết chết không luận tội."



Lão ngục tốt bật dậy với độ mẫn tiệp không tương xứng với tuổi tác của mình, khẩn trương nói: "Lại đưa phạm nhân tới rồi, trời đất ơi, lúc nào mới hết đây."
Tình cảnh điên cuồng giao hợp của đêm đó, nhao nhao xộc lên đầu, khoái cảm dị dàng tiêu hồn thực cốt đó, tự vị sướng khoái chưa từng được thể nghiệm đó, khiến cho tuyên phòng ngự lãnh khốc cứng rắn trong tim của nữ chủ một đời nắm quyền lực vô thượng, cao cao tại thường dần dần dung hóa, cặp đùi săn chắc của bà từ từ khép chặt lại, hô hấp cũng biến thành nặng nề.



Một khi đã thể nghiệm qua loại tư vị điên cuồng cực nhạc đó, tâm tình của thiếu phụ phải tịch mịch trong cung bấy lâu nay bắt đầu dao động, hai mắt bà ta từ từ nhắm lại, ôm chặt lấy gối, một tiếng rên khe khẽ từ trong cổ họng bật ra.



Tiêu Xước đột nhiên lật chăn, tóc tai rối bù từ trên giường ngồi dậy, đưa tay ra nắm lấy cây trâm vàng đặt bên cạnh gối, đâm vào lòng bàn tay của mình, máu lập tức ứa ra, cảm giác đau nhói lập tức làm thanh tỉnh thần chí của bà ta.



"Trẫm, không làm tù binh của bất kỳ ai cả, trẫm không thể để cho bất kỳ ai thao túng, cho dù là tình dục của tẫm!"



"Đêm đó chỉ là một giấc mộng... một giấc mộng mà thôi. Ngày mau, trẫm sẽ tự mình xử trí bọn chúng, giấc mộng hoang đường này, sẽ được xóa đi trong lòng trẫm, không còn dấu vết nữa!"



...



Dương Hạo lặng lẽ ngồi trong lao phòng, tới hiện giờ hắn vẫn chưa hiểu được là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cặp đùi sáng bóng không chút tỳ vết đó rốt cuộc là thuộc về ai? Đông Nhi đi đâu rồi, nơi này là đâu?



Điều cơ hồ khiến hắn phát cuồng chính là bụng hắn thì đầy những nghi vấn không được giải thích, mà lao phòng thì lại yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng gián bò ở góc tường cũng nghe rõ ràng. Mỗi ngày, đều sẽ có một người mặt mày bẩn thỉu đưa thức ăn đến cho hắn, thức ăn không tồi, làm cũng rất tinh tế, nếu phạm nhân mỗi ngày đều có thể được ăn loại thức ăn như thế này, vậy thì giám ngục cũng có thể là hoàng cung rồi. Vấn đề là... chỉ có một bữa ăn, mỗi ngày chỉ có một bữa ăn, mặc dù hắn cố gắng giảm bớt hoạt động, nhưng bụng vẫn xẹp lép.



Kỳ thực hắn muốn hoạt động cũng không có cơ hội, mỗi ngày, chỉ có lúc ăn cơm hắn mới được người ta cởi trói khỏi ván giường. Mỗi ngày chỉ có một tiếng, hắn có thể nghe thấy tiếng bước chân, thậm chí có thể phân biệt rõ đó là tiếng bước chân của ba người, đối với người ngay cả một chút âm thanh cũng không nghe thấy như hắn mà nói, tiếng bước chân đó cứ như là tiếng chim hót.



Tiếng bước chân sẽ dừng lại trước cửa lao phòng của hắn, cửa phòng được mở ra, một người bước vào, sau đó cửa phòng sẽ bị khóa lại. Sau đó sẽ nghe thấy tiếng hai người đó vội vã chạy đi giống như là gặp ôn thần. Tiếp theo, người tiến vào sẽ rút vải nhét trong miệng hắn ra, bỏ mũ chùm đầu của hắn xuống, cởi trói cho hắn, nhìn hắn ăn cơm xong, sau đó lại trói hắn lại như cũ...



Muốn giành nhiều thời gian hơn để hoạt động, hắn chỉ có thể kéo dài thời gian ăn cơm, nhai đi nhai lại thức ăn ở trong bát rồi mới nuốt xuống. Hắn thử nói chuyện với người đưa cơm, nhưng không biết người đưa cơm đã được dặn dò gì, giống như là người câm vậy, tuyệt đối sẽ không nói một câu nào với hắn. Người đưa cơm của mỗi ngày đều là người mới, cứ thế thực hiện lại những chuyện cũ, tất cả ở trước mắt, thường khiến hắn sản sinh ra một loại cảm giác: Đây liệu có phải là một giấc mơ không?"



Vào lúc đang nghĩ ngợi lung tung, hắn lại nghe thấy tiếng bước chân, mở cửa, đóng cửa, chạy đi...



Kỳ quái là, người ở lại chần trừ không bước tới cởi trói cho hắn.



Đợi một lát, Dương Hạo rốt cuộc không chịu nổi liền giãy dụa, mũi phát ra tiếng thở phì phò. Lúc này, hắn nghe được một giọng nói của nữ nhân, giọng nói rất nhẹ, rất dễ nghe, rất êm tai, cũng rất... lạnh lùng: "Dương sứ giả, ngươi vẫn khỏe chứ?"



Dương Hạo nằm yên trở lại: "Giọng nói của nữ nhân? Giọng nói rất quen thuộc, nàng ta là...?"



Nữ nhân đó cười khanh khách rồi lại nói: "Người dám bất kính với trẫm, đều chết rất thảm, còn ngươi, ngươi không ngờ lại lăng nhục trẫm, trẫm... nên xử trí ngươi thế nào đây?"



"Tiêu Xước!" Dương Hạo trong lòng giống như điện quang hỏa thạch, vốn đã nghi ngờ, hoặc nói là nghi vấn mà hắn căn bản không dám nghĩ tới đột nhiên nhận được lời giải đáp: "Trời ạ, tối đó.. là bà ta, là hoàng hậu Khiết Đan!"



Mũi ngửi thấy một luồng hương thơm, giọng nói yếu ớt của Tiêu Xước bỗng nhiên gần lại sát bên tai, một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng sờ lên ngực hắn, giọng nói yếu ớt, phảng phất như tình nhân đó mang theo hận ý sâu đậm, nói: "Kể ra, ngươi cũng tính là nam nhân của Tiêu Xước, nam nhân của ta, cho dù không phải là anh hùng cái thế thì cũng nên có chút cốt khí. Ngươi nếu bị dọa chết thì trẫm sẽ cảm thấy mất mặt lắm đó."



"Thượng đế ơi, ta đã cưỡi nữ hoàng!"



Dương Hạo đột nhiên nắm chặt song quyền: "Ta không thế cứ chết như vậy được, ta muốn được tiếp tục sống! Bách khoa toàn thư trí tuệ quốc học, ngoại giao mưu lược học, ba mươi sáu kế, cố sự của trí giả trong và ngoài nước, mười vạn điều tại sao... ở đâu có tiền lệ cường bạo nữ hoàng rồi vẫn có thể sống sót đây?"