Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 388 : Ngàn lẻ một đêm
Ngày đăng: 20:58 19/04/20
Vải nhét trong miệng được lấy ra, mũ chùm trên đầu cũng được cởi xuống, Dương Hạo hoạt động cái miệng đã tê rần, im lặng nhìn nữ nhân ở trước mặt.
Áo màu đỏ, thắt đai lưng xanh, đột mũ lông cáo trắng, ăn mặc như một nữ vệ trong cung.
Lông mày quyến rũ, hai mắt sáng quắc, mũi dọc dừa môi trái tim, kiều diễm như hoa, nhưng ánh mắt đang nhìn hắn lại khiến người ta phi thường không thoải mái, cao ngạo, căm hận, lạnh lùng, còn có một tia nhục nhã được ẩn tàng rất sâu.
Một lúc sau, Dương Hạo mới thở dài một hơi, nói khẽ: "Hôm đó là là..... nàng ư!"
Tiêu Xước lạnh lùng nói: "Nếu không thì nên là ai?"
"Nàng ta thế nào rồi? Còn... còn...!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn
"Không cần phải ôm ảo tưởng làm gì, trẫm có thể từ ngươi mà nghĩ rằng ả ta có vấn đề, tất nhiên cũng có thể từ ả ta mà nghĩ tới bọn La Khắc Địch, Khoái Vũ, Vương Thiết Ngưu cũng có vấn đề. Mấy ngày nay, ta giết rất nhiều người, có điều bọn chúng thì vẫn còn sống, bởi vì ta muốn biết bọn chúng vì sao mà tới, lại muốn làm cái gì. Hiện tại ta đã biết rồi, bọn chúng cũng không có ác ý gì với trẫm cả, nhưng bọn chúng phản bội trẫm, lý do này là đủ rồi, bọn chúng sẽ cùng chết với ngươi."
Dương Hạo hơi biến sắc, lập tức cười nhạt: "Cái này cũng không nằm ngoài ý liệu của ta, ngoại thần đã làm nhục bệ hạ, cũng không nghĩ rằng còn có thể được sống. Có điều.... Đông Nhi không biết gì cả, đêm đó, ta căn bản không biết là nàng tới, nếu không thì căn bản sẽ không… nàng ta nói với ta rằng đêm đó bệ hạ sẽ không..."
Gương mắt trắng bệch của Tiêu Xước cuối cùng cũng ửng đỏ, giọng nói mang theo sự phẫn nộ không kiềm chế của, quát khẽ: "Cho dù là đối với nương tử của mình, ngươi cũng có thể dùng thủ đoạn cường bạo như vậy ư?"
Dương Hạo cười khổ, nói: "Ngoại thần... luyện tập một loại nội công tâm pháp, là công pháp song tu của đạo gia. Đêm đó, ngoài thần bị tâm ma phản phệ, thần chí mơ màng, cho nên mới... Nếu không, cũng không ngu ngốc đến mức như điên như cuồng cùng với bệ hạ...."
"Đừng nói nữa." Đôi thỏ ngọc nhô lên ở trước ngực Tiêu Xước kịch liệt nảy lên mấy cái, ngực của bà ta nhô cao săn chắc, tròn trịa ưu mỹ, tuy không quá lớn, nhưng khi bà ta cúi xuống, vô hình trung lại càng nhô ra hơn.
Bà ta cố gắng bình trụ hô hấp, nói: "Nữ quan mà trẫm tin cậy nhất, không ngờ lại là nương tử của ngươi. Mấy tướng lĩnh cung vệ mà trẫm đề bạt trọng dụng, không ngờ lại là huynh đệ của ngươi, trẫm thực sự là không ngờ. Không sai, đêm đó xảy ra chuyện gì, bọn họ đúng là không biết, nhưng chỉ bằng vào điểm này, bọn chúng đã đáng phải chết rồi."
Dương Hạo nhìn xoáy vào vị hoàng hậu đứng trước mặt mình, trầm giọng nói: "Cũng chính là nói, bọn họ bởi vì nàng nhận người không rõ mà phải trả giá đắt?"
Tiêu Xước cười lạnh: "Thế thì sao? Trẫm đãi bọn chúng không bạc, từ nô tài đề bạt lên làm tướng lĩnh, thượng quan. Chẳng lẽ hiện giờ còn phải giả vờ độ lượng đá chúng đi, để người thiên hạ đều biết rằng tâm phúc của Tiêu Xước chạy trốn về trung nguyên ư? Tim của bọn chúng đã không ở đây, vẫy thì vĩnh viễn chôn luôn ở đây đi."
Nguy cơ đại hạn mà Dương Hạo lấy ra làm ví dụ, chính là chỉ Khánh vương đã chạy về hướng tây bắc, hắn đã ôm lòng chết chắc, tâm tình bình tĩnh lại một chút, linh đài trái lại trở nên thư thái, hắn đột nhiên nhớ tới, thân phận bí mật đó của mình, có lẽ sẽ trở thành cách tối hậu để hắn thoát chết, nếu có thể đạt thành liên minh chính trị với Tiêu Xước, vậy thì có thể cứu được tính mệnh của mình và Đông Nhi cùng với bọn La Khắc Địch, mặc dù là lợi thế vẫn ngại là hơi nhỏ.
Nhưng, hắn đột nhiên nghĩ tới, Tiêu Xước liệu có nhất định sẽ lựa chọn hắn hay không? Liệu có tin rằng cỗ lực lượng mà hắn đang nắm có đủ cường đại hay không? Nếu bà ta lựa chọn hợp tức với Hạ châu Lý thị thì sao? Mình thân rơi vào ngục thì đã đành, nhưng những người ở Lô châu cũng phải vì mình mà rơi vào nơi vạn kiếp bất phục.
Nghĩ tới đây, Dương Hạo không khỏi do dự, không chú ý thấy Tiêu Xước sau khi nghe những lời nói này của hắn, không biết đã dấy lên tâm sự gì. Thanh đao mà Tiêu Xước đang giơ ca dần dần hạ xuống, bản thân bà ta cũng rơi vào trầm tư. Trong lao phòng trở nên yên tĩnh, Tiêu Xước ánh mắt chớp động, không biết đang nghĩ cái gì, tình thái của tiểu nhi nữ vừa rồi đã ngẫu nhiên lộ ra dần dần bị tiêu diệt, vẻ mặt của bà ta đang từ từ khôi phục, lại giống như là trên mặt có một chiếc mặt nạ thần kỳ, vừa rồi ngẫu nhiên tan ra, lúc này đang đọng lại, che đi dung nhan của bà ta.
Vẻ xấu hổ và ôn nhu vừa rồi ngẫu nhiên hiện lên trên mặt bà ta đang bị vẻ lãnh tĩnh, ưu nhã, cao quý mà kiên định thay thế, khi mắt bà ta khôi phục lại vẻ lãnh mạc và tinh minh, Tiêu Xước đã trở lại là Tiêu hoàng hậu.
Bà ta đút đao vào vỏ, từ từ đứng dậy, cao cao tại thượng, nghi thái vạn thiên, thoáng chốc đã quay lại trên chín tầng trời.
Dương Hạo kinh ngạc nhìn bà ta, Tiêu Xước giơ tay lên, thả khăn che mặt xuống, nói: "Cố sự rất hay, trẫm sẽ ngẫm nghĩ thật kỹ."
"Ừm, tốt."
"Cám ơn đã nhắc nhở, trẫm thay đổi chủ ý rồi."
Dương Hạo cả người run bắn lên, vui mừng nói: "Nương nương muốn tha cho ta ư?"
"Nghĩ thử xem có thể hay không?"
Tiêu Xước cười lạnh một cái, bước về phía cửa, lạnh lùng nói: "Trẫm cảm thấy cố sự mà ngươi nói rất thú vị, trẫm rất muốn nghe ngươi kể cố sự nữa, khi cố sự của ngươi được kể hết rồi, tính mạng của ngươi cũng kết thúc theo."
Cửa lao được đóng lại, tiếng bước chân xa dần, Dương Hạo nhìn chằm chằm nên nóc phòng, mặt mày ngu ngơ không hiểu gì: "Còn muốn nghe ta kể cố sự... ngàn lẻ một đêm ư? Vị hoàng hậu Khiết Đan này là bạo quân Harry thích nghe cố sự đầu thai chuyển thế à? Vậy thì ta tính là ai? Sách ta rất ít khi đọc, thế giới động vật cũng không hay xem, ta một ngày chỉ có một bữa cơm... sức đâu mà kể?"
Dương Hạo ngày mai phải kể cố sự gì? Tiêu Xước là muốn nghe kiểu cố sự gì?