Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 389 : Một đêm rồi lại một đêm
Ngày đăng: 20:58 19/04/20
"Đúng vậy, đối với Khiết Đan mà nói thì uy hiếp lớn nhất không phải là các nước láng giềng mà là quốc nội, đối với ta mà nói uy hiếp lớn nhất không phải là con cháu tông thất quyền cao chức trọng, mà là ở chính bản thân ta. Bảo tọa chí tôn đủ để khiến người hữu tâm người trước ngã xuống, người sau kế tục, liên miên bất tuyệt, giết đi hai nhóm quyền quý có dã tâm, rất nhanh sẽ xuất hiện một nhóm khác như nấm mọc sau mưa. Ta có thể giết mãi được sao? Ta có thể vĩnh viễn không bao giờ thất thủ được không?
Tiêu Xước tâm sự nặng nề, bước trên con đường dài thượt, thấy rất nhiều nữ vệ và các ngục tốt cung kính đứng đó, bà ta mới ngắt mạch suy nghĩ, lạnh lùng phân phó: "Đóng chặt cửa lao, cẩn thận trông chừng mấy người đó, phải chiếu cố cho tốt, không được sơ sẩy lơ là."
Đại Đầu vội vàng dạ một tiếng: "Vâng, lời mà đại nhân phân phó tiểu nhân nhất định sẽ cẩn tuân."
Tiêu Xước hừ khẽ một tiếng rồi bước qua người Đại Đầu, đợi khi các nữ vệ giống như ngàn sao quanh trăng đưa bà ta đi, Đại Đầu mới thầm thở dài một hơi, đứng thẳng dậy lẩm bẩm: "Ôn thần đó rốt cuộc là có thân phận gì vậy, hắn sao vẫn chưa chết nhỉ? Hắn ở trong ngục của lão tử một ngày, lão tử một ngày không được sống yên. Ài! Ta bảo nè, mấy người các ngươi, ai đó đi đóng cửa lao lại đi? Mẹ kiếp, các ngươi đừng có chạy, ta bảo nè Tề Đầu Nhi, ngươi đi đi!"
Lão Tề giống như là ăn phải trái mướp đắng, bĩu môi kháng nghị: "Vương gia, lại bảo ta đi à? Không được, không thể là ta chịu thiệt mãi được, chúng ta mẫu chiến, ai thua thì người đó đi."
"Mẹ nó, bảo các ngươi đi làm chút chuyện, ai ai cũng đùn đẩy. Nào, mẫu chiến thì mẫu chiến."
Đại Đại tức giận trừng mắt một cái, gọi mấy tên ngục tốt vừa nghe thấy phải đi đóng cửa nhà lao là lập tức chạy trốn ra xa lại.
Mẫu chiến chính là oẳn tù tì, thời đó gọi là mẫu chiến, cũng gọi là đả lệnh. Mấy người xoa xoa quyền: "Nhất tinh cung hỉ, nhị tương hảo, tam tinh cao chiếu, tứ hỉ, ngũ kim khôi, lục lục nhuận, thất thất xảo."
"Ha ha ha, vương gia, mời ngài, mời ngài."
"Con mẹ nó xui xẻo quá đi mất!"
Các ngục tốt cười bối chắp tay vái một cái, Đại Đầu chơi thua ưỡn cái ngực đầy mỡ lên, ủ rũ đi về phía hành lang tăm tối đó, giống như hành lang này dẫn tới nơi của con quái thú ăn thịt người vậy.
Gió vi vu, có chút lành lạnh....
Tiếng bước chân lại truyền tới, tiếng động có chút nặng nề, không phải là tiếng bước chân nhẹ nhàng của Tiêu Xước, mặc dù là vậy, Dương Hạo vẫn quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy một tên béo mặc phục trang của ngục quan bước tới ngoài cửa nhà lao, bối rối cầm xích sắt lên, vòng một cái qua song sắt ở cửa.
Vừa nhìn rõ bộ dạng của hắn, Dương Hạo đột nhiên giật bắn người, thất thanh gọi: "Là ngươi?"
Tên béo đó vừa vòng được mấy vòng qua cửa nhà lao, còn chưa kịp cái khóa thì nghe thấy tên ôn thần ở bên trong mở miệng nói chuyện. Tên béo giật nảy mình, vội vàng thốt lên: "Ta không nghe thấy, ta không nghe thấy."
Hắn vừa nói vừa vội vàng khóa cửa lại, nhưng vì kinh hãi cho nên không bập được mắt khóa. Dương Hạo lại gọi: "Đại Đầu, là ngươi!"
Động tác của tên béo đột nhiên như hóa đá, hoảng hốt một lúc hắn mới trợn tròn mắt, ngẩng đầu lên nhìn vào trong lao phòng. Nhìn một lúc, cả thân hình núng nính của hắn đều run rẩy: "Ông... ông trời ơi, là đại... đại... đại ca ư?"
Dương Hạo khi tỉnh lại, phát hiện mình đã lại bị cột lên giường, trên đầu không bị trùm vải, miệng cũng không bị bịt chặt. Hắn hoang mang một lúc, vẫn không hiểu Tiêu Xước làm gì.
Khi Tiêu Xước tâm sự nặng nề rời đi, quên mất không chùm lại vải lên đầu và bịt miệng hắn, khi tên ngục quan đó tới khóa cửa, Dương Hạo kinh ngạc phát hiện, tên ngục quan đó không ngờ lại là Đại Đầu mất tích từ lâu. Đại Đầy cũng không ngờ Dương Hạo mà mình lén lút nghe ngóng nơi hạ lạc lại bị nhốt ở trong chính lao ngục của mình, cũng chính là người mà bọn họ sợ như ôn thần. Đại Đầu vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng xông vào, vội vàng hỏi tình hình, rồi lớn gan định cởi trói cho hắn, nhưng lại bị một câu của Dương Hạo cản lại.
"Đại Đầu, ngươi cho dù có thể cởi trói cho ta, nhưng ta có thể chạy thoát khỏi lao phòng không? Có thể thoát khỏi Thượng kinh không?"
Đại Đầu đần thối mặt, đình chỉ động tác, vẻ mặt có chút khổ sở: "Đại ca, huynh đệ vô dụng, đừng nói nơi khác, chỉ ngoài đại lao này thôi đã có... lớp lớp trọng binh do Quách Tập đại nhân phái tới canh chừng, e rằng... e rằng chúng ta không xông ra được."
"Vậy thì đừng khinh cử vọng động, cơ hội chỉ có một lần, nếu bỏ qua thì sẽ không tới nữa đâu."
"Nhưng, nương nương tùy thời đều có thể giết huynh."
"Nếu ta hiện tại tùy tiện chạy ra thì đảm bảo chết chắc, kiên nhẫn chờ đợi, có lẽ sẽ có sinh cơ."
Dương Hạo hơi dừng lại một chút rồi hỏi: "Tống quốc sứ tiết ở Lễ Tân viện thế nào rồi? Bọn họ có từng truy tìm nơi hạ lạc của ta không?"
"Ta mấy ngày nay cũng lén lút nghe ngóng tin tức của đại ca, nghe thấy được một số tin tức. Nương nương đã giao quốc thư cho Trương Đồng Chu đại nhân rồi, hơn nữa bảo chứng nhất định sẽ tra rõ ngọn nguồn, tìm bắt chân hung, cho Tống quốc một câu trả lời đích đáng. Lại nói rằng bức quốc thư đó là tín kiện quan trọng mà Triệu quan gia đang chờ đợi, Trương tướng quân cùng với đế sứ đoàn đã quay về Tống quốc rồi."
"Ừm!"
Dương Hạo nghĩ ngợi một lát, nói: "Đại Đầu, ngươi giúp ta làm mấy chuyện."
"Đại ca nói đi."
Tiêu Xước nhẹ nhàng thở hắt ra, u sầu nói: "Kỳ thực, ta thật sự cũng không muốn giết chàng, ở cùng chàng một tháng nay, so với những ngày tháng trước kia của ta cộng lại còn khoái hoạt hơn. Ta không lừa chàng, đương kim hoàng thượng mới là chồng của ta, nhưng nếu nói ta có tình cảm sâu đậm với ai nhất, thì chàng có phân lượng hơn xa hắn ở trong lòng ta."
Dương Hạo hừ lạnh một tiếng, nói: "Vinh hạnh quá!"
Tiêu Xước mỉm cười, bà ta chậm rãi bước lại gần, nói: "Dương lang, chàng có thể khiến Tiêu Xước ta chung tình với chàng, người khác tu cả muôn đời muôn kiếp cũng không có được may mắn như thế này, chàng thì lại có, cho dù là chết sớm mấy chục năm, cái giá này coi như là cũng nhận được hồi báo, chẳng lẽ không đáng ư?"
Bà ta vừa nói vừa rút một con dao nhọn từ trong tay áo của mình ra.
Mắt Dương Hạo lóe sáng, đột nhiên nói: "Khánh vương vẫn ở Tây Bắc, nàng muốn nhất thống Khiết Đan, lưu lại cho nhi tử của nàng một giang sơn khổng lồ, tâm phục đại hoạn này, không phải dễ dàng có thể trừ được đâu."
Tiêu Xước giơ đao lên chầm chậm bước lại gần, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào, nhưng trong mắt lại lại ứa ra hai dòng nước mắt: "Đồ ngốc, chẳng lẽ chàng vẫn không hiểu ư? Cố sự của chàng, đêm đó đã kể rồi."
"Thế của Khánh vương, bá quan trong triều không thể đối phó được đâu, có lẽ, chúng ta có thể liên thủ, dồn hắn vào chỗ chết. Ta bảo chứng triều đình trên dưới sẽ không còn có một địch nhân nào nữa, mà ta thì có Ngân châu."
Tiêu Xước che tai không nghe, mang theo vẻ thương cảm nhàn nhạt, nói: "Chàng rất thông minh, biết dùng hoa ngôn xảo ngữ để đánh động ta, tình cảm nam nữ càng không thể làm làm trở ngay quyết tâm mà ta đã hạ định, thế là bèn dùng quân quốc đại sự để đánh động ta. Đáng tiếc, không có tác dụng đâu, hôm nay, chàng phải chết!"
Hai hai lệ thuận theo khuôn mặt trắng nõn của nàng ta mà rơi xuống, bà ta nghẹn ngào nói: "Cám ơn chàng đã cùng ta ngày ngày đêm đêm, cảm ơn chàng đã cho ta một đứa con trai, giúp ta trở thành một nữ nhân hoàn chỉnh. Ta sẽ vĩnh viễn coi chàng là phu quân, cắt một nhúm tóc của chàng rồi vĩnh viễn mang bên mình. Khi ta chết đi, nó sẽ nhập táng cùng ta."
Dương Hạo vẫn cố nói chuyện: "Nàng có những bí mật mà người khác không biết, người khác vậy. Ta là sứ thần của Tống quốc, nhưng, đồng thời ta còn có một thân phận bí mật khác. Ta là cộng chủ của Đảng Hạng Thât thị, ở Tây Bắc có một lực lượng khổng lồ, đang chuẩn bị đối phó với một trận binh biến của Hạ châu Lý thị..."
Tràng diện rất kỳ dị, một người thì giống như là một thê tử mềm yếu đa tình, đang dốc hết bầu tâm sự, ngậm lệ biệt ly với trượng phu yêu thương, một người khác thì đang chính khí lẫm liệt vùng vẫy kể đại sự.
Dao của Tiêu Xước đã giơ lên, khi nghe thấy câu này, cuối cùng cũng dừng lại trên không trung, si ngốc một hồi lâu, bà ta nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Tiêu Xước một khi đã quyết định, thì giống như là tên đã rời cung, cho dù là tụ tập tất cả người trong thiên hạ lại cũng không cản trở được ta, đây là lần thứ hai ta vì chàng mà thay đổi chủ ý."
Bà ta chậm rãi hạ tay xuống, ánh mắt chớp động, nói: "Những cố sự này, tựa hồ như lại càng hấp dẫn người hơn, chàng không ngại thì cứ nói tiếp đi, xem xem có thể đả động ta không."
"Chuyện này, phải bắt đầu từ khi Triệu quan gia binh phạt Bắc Hán quốc. Lúc đó, ta là một giáo úy ở bên cạnh Quảng Nguyên Trình Thế Hùng tướng quân, bởi vì hiến kế cho Triệu quan gia, dời bách tính của Hán quốc vào Tống cảnh, thu được hiệu quả rút củi dưới đáy nồi, thế là phụng mệnh dùng ba ngàn thiết kỵ, bảo vệ năm vạn bách tính tiến về phía đông."
Tiêu Xước chú ý lắng nghe, trong lòng lờ mờ có cảm giác bất an. Loại cảm giác bất an này tới từ thần tình của Dương Hạo, thần tình của hắn không phải là an tường thản nhiên như lần đầu tiên quyết ý chịu chết, cũng không phải là bộ dạng phẫn nộ khuất nhục khi biết kế hoạch mượn giống của mình, càng không phải là vẻ cam chịu khi phản kháng vô hiệu. Hắn lúc này, chậm rãi nói chuyện, vẻ mặt ung dung, tràn đầy lòng tự tin cường đại khi nắm phần thắng trong tay, tựa hồ như tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Tiêu Xước rất không thích loại cảm giác này, bà ta cảm thấy rằng, thế công thủ tựa hồ như đã thay đổi rồi, Dương Hạo tựa hồ như đã nắm được thế chủ động, nhưng đây căn bản là điều không thể, hắn là tù nhân của mình, sự sống chết của hắn nằm trong một lời nói của bà ta, hôm qua hắn tựa hồ như còn chán nản cam chịu, đắm chìm trong nhục dục, sao đột nhiên lại như biến thành một người khác? Chẳng lẽ, biểu hiện từ trước đến nay của hắn căn bản chính là một cái bẫy? Nhưng, cái bẫy của hắn rốt cuộc là gì?
Dương Hạo đem chuyện quen được Lý Quang Phụng, được ông ta nhận làm nghĩa tử, giành được sự ủng hộ và yêu mến của Đảng Hạng Thất thị, íị mất vạch kế hoạch đối phó với Hạ châu Lý thị kể ra một lượt, sau đó thản nhiên nhìn về phía Tiêu Xước, nói: "Nếu ta và nàng liên kết lại, nàng nói xem so với tình hình hiện tại đối với Khiết Đan có phải là có lợi hơn không? Ta biết, nếu so sánh chuyện nam nữ với giang sơn xã tặc, cái nào nặng cái nào nhẹ, trong lòng nàng tự có tính toán. Cho nên, ta hôm nay không nói chuyện tình cảm nam nữ với nàng, chỉ nói chuyện quốc gia đại sự."
Tiêu Xước ánh mắt chớp động, chăm chú nghĩ ngợi một lúc lâu, tiếc nuối nhìn về phía hắn, lắc lắc đầu: "Đề nghị của ngươi rất dụ người, nhưng nếu là khi ngươi vừa tới Khiết Đan đã đề xuất việc này, trẫm có lẽ sẽ suy nghĩ. Nhưng rất rõ ràng, lúc đó ngươi không hề có ý đồ hợp tác, hoặc có thể nói là trừ phi là vạn bất đắc dĩ, ngươi không muốn dựa vào Khiết Đan, làm địch với Tống quốc. Đó là cơ hội duy nhất của ngươi, nhưng ngươi đã bỏ lỡ rồi."
Dương Hạo mẫn duệ chú ý được rằng, bà ta bắt đầu xưng là trẫm rồi, cũng chính là nói, ba động tình cảm cá nhân, hiện tại đã không thể chi phối được quyết định của bà ta, bà ta hiện tại lại biến thành người thống trị tối cao của Khiết Đan, dùng tư duy của chính trị gia để suy nghĩ vấn đề. Thế là, trong mắt hắn chợt lóe lên một nét cười mà người khác rất khó chú ý được.
Tiêu Xước vẫn rất thành khẩn biểu lộ: "Khi ngươi bị trẫm bắt vào đây, ngươi lại đề xuất kế hoạch này thì đã không hợp thời rồi. Chỉ dựa vào việc ngươi làm ô nhục trẫm, dựa vào việc trâm cần sự biến mất của các ngươi để dụ Đức vương tự lộ chân tướng, trong quyền hành, trẫm vẫn cần các ngươi chết. Ngươi hiện tại..."
Bà ta hít sâu một hơi, hai mắt đã hoàn toàn khôi phục lại sự trấn tĩnh: "Hiện tại càng là không thể có khả năng! Hài tử trong bụng trẫm, trước mắt mới là quan trọng nhất, để đảm bảo bí mật thân thế của nó không bị tiết lộ, chớ nói là hợp tác, cho dù ngươi dâng cả vùng Tây Bắc cho ta, ta cũng nhất định phải giết ngươi!"
Dương Hạo bật cười, cười rất thích chí, giống như là thấy một con hồ ly giảo hoạt cuối cùng cũng nhảy vào bẫy của hắn. Tiêu Xước lại giơ dao lên, nhưng lại bị loại vẻ mặt của hắn chọc tức, bà ta giận dữ nói: "Ngươi cười cái gì?"
Dương Hạo mỉm cười nói: "Nàng không thể giết ta, chính bởi vì nàng đã có hài tử, cho nên nàng tuyệt không thể giết ta."
Tiêu Xước cười lạnh, nói: "Vì sao? Ngươi không phải là ngây thơ đến nỗi nghĩ rằng bởi vì ngươi là phụ thân của hài tử, cho nên trẫm sẽ hạ thủ lưu tình với ngươi chứ?"
"Vậy cũng không phải."
Dương Hạo di dời ánh mắt, ung dung nói: "Phía dưới chân tường hoàng thành ở phía tây có một hộ gia đình đang sống, tên là Thoát La Hoa Sát Nhi. Da Luật Hưu Ca sau khi vào thành giết phản quân của Đức vương, trên cửa lớn nhà hắn từng bị người ta chém ba đao, còn bắn trúng hai mũi tên, cho tới ngày hôm qua mới tìm người sửa lại, sơn mới, cũng không biết hiện tại đã sạch sẽ chưa. Phiền nương nương phái người tới kiểm tra một chút, được không?"
Tiêu Xước lập tức biến sắc, lạnh lùng nói: "Ngươi nói gì."
Dương Hạo lại nói: "Thiếp Mộc Nhi trong Quang Minh đường của Xu Mật viện chiều ngày hôm nay bị đau bụng, không biết hiện tại đã khỏi chưa. Lúc chạng vạng, lão bà của chưởng quỷ cửa hàng thịt bò dê ở cửa thành Nam đẻ khó sinh đôi, cũng không biết hiện tại mẹ con có được bình an hay không. Nương nương nếu hiện tại nhàn rỗi, giúp ta nghe ngóng một chút. Thế nào?"
Tiêu Xước giống như là thấy quỷ, sắc mặt trắng bệch trợn mắt nhìn hắn một lúc rồi đột nhiên quay người bỏ đi.