Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 401 : Rời Kinh

Ngày đăng: 20:58 19/04/20


Dương Hạo rời kinh rồi.



Hắn lấy thân phận phong cương đại lại (đại quan biên giới) trước tiên tới bái kiến hoàng đế, cung kính nghe quan gia giáo huấn một hồi, sau đó liền tới trước linh cữu của tiên đế bái tế lần cuối cùng. Tới linh đường, hành lễ tham bái, hoàng hậu, Vĩnh Khánh công chúa và Triệu Đức Phương vừa được phong tiết độ sứ vẫn đang trông coi lĩnh cữu cũng không tiện nói chuyện với hắn. Dương Hạo mắt không nhìn nghiêng, chân thành hành lễ, cho tới khi bái biệt tiên đế, đứng dậy cáo từ, mới liếc qua ba mẹ con bọn họ một cái.



Những gì nên nói thì cũng đã lén lút nói rồi, Dương Hạo chỉ nhìn bọn họ một cái, từ trong im lặng hướng tới bọn họ mà làm ra một lần hứa hẹn cuối cùng, sau đó thì vẻ mặt tự nhiên, không hề lộ ra một chút sơ hở nào, quay người rời di. Ở một góc linh đường, ánh mắt âm độc của Vương Kế Ân một mực dõi theo bóng hắn, cho tới khi hắn hoàn toàn biến mất ở cửa linh đường mới thôi.



Tuyên chỉ sứ mà Triệu Quang Nghĩa an bài hộ tống Triệu Quang Nghĩa gồm hai người, một văn một võ.



Võ là Đại Tống cấm quân Nhật Bản trực tướng ngu hậu Vương Bảo Tài.



Trực, là một đơn vị võ trang của cấm quân, trong cấm quân Đại Tống có mấy đội ngũ đặc biệt, là do một số binh sĩ của dân tộc tiểu số đầu nhập vào Đại Tống tổ thành, quy mô khá lớn có "Quy Minh Bột Hải trực, Thổ Hồn trực, Khiết Đan trực"...



Bộ Hải trực là do binh sĩ của Bột Hải quốc su khi bị Khiết Đan tiêu diệt chạy tới Trung Nguyên, Thổ Hồn trực thì do người Tiên Ti và người Khương làm chủ, Khiết Đan trực tất nhiên là tộc nhân Khiết Đan. Do tộc nhân Khiết Đan tương đối nhiều, còn chia ra làm Khiết Đan nhất trực, Khiết Đan nhị trực. Những bộ đội lấy dân tộc thiểu số làm chủ này đại đa số là mã quân, kiêu dũng thiện chiến, rất được triều đình coi trọng.



Mà Nhật Bản trực thì không quá nổi danh, bởi vì Nhật Bản trực chủ yếu là do lãng nhân Nhật Bản và võ sĩ Cao Lệ tổ thành, bọn họ sau khi vượt biển tới Trung Nguyên thì nghèo túng vô cùng, sau cùng chỉ đành dựa vào một thân võ nghệ đầu nhập quân đội để làm lính, nhân số của bọn họ tương đối ít, cũng không giỏi phối hợp tác chiến, cho nên thanh danh không được nổi, có điều nhân mã của một trực này giỏi kỹ kích cá nhân, cũng tính có sở trường.



Võ tướng hộ tống Dương Hạo tây hành là thống lĩnh Nhật Bản trực, quan chức là tướng ngu hậu. Vị tướng ngu hậu là người Nhật Bản, vốn tên là Tá Tá Mộc Tắc Phu, là một võ sĩ lụi bại, sau khi lưu lạc Trung Nguyên vốn định bỏ võ đi kinh doanh, cho nên lấy một cái tên rất màu mè là Vương Bảo Tài, không ngờ khi hắn tới Trung Nguyên, Trung Nguyên cũng đang ở vào lúc chiến loạn liên miên, Tá Tá Mộc không kinh doanh được gì, sau cùng đành gia nhập quân đội.



Vị tướng ngu hậu này tuy tên có chút tục khí, nhưng vừa mới tới tứ tuần, đang là lúc thể lực, trí lực đạt tới đỉnh phong, thân hình không cao nhưng săn chắc, mặc giáp vào trông cũng uy phong lẫm lẫm, ở hông đeo một thanh đao to, mặt đầy sát khí.



Văn là lễ bộ viên ngoại lang Công Tôn Khánh, Công Tôn Khánh cũng khoảng tứ tuổi, thân kỳ cao to, mặt trắng râu ít, vừa nhìn đã biết là một thư sinh hào hoang phong nhã, có điều trong ngôn đàm cử chỉ cũng không đến nỗi quá cổ hủ.



Trừ nhân mã mà bọn họ mang theo ra thì chính là người nhà của Dương Hạo. Ngày đó khi Trình Đức Huyền tới phủ của Dương Hạo, trong phủ của Dương Hạo chỉ còn lại mấy gia phộ trông coi hộ vệ. Chủ nhân thì không hề thấy ai. Hôm sau sau khi Dương Hạo bí mất gặp Vính Khánh công chúa, lập tức thay đổi kế hoạch của mình, thế là Kế Tự đường lập tức động tay động chân, thần không biết quỷ không hay gọi người trong phủ của hắn về, chuẩn bị tốt bước thứ hai.



Bước thứ nhất quả nhiên dùng được, Dương Hạo hiện giờ đã dùng thân phận phong cương đại lại quay về Lô châu, tất nhiên không thể án chiếu theo phương thức và lộ trình chạy trốn mà Kế Tự đường đã an bài lúc ban đầu để ly khai, thế là những nha hoàn sử nữ (hầu gái), viện tư môn tử (người sai vặt trong nhà) vừa được nhận vào làm, giống như một đàn ong đều theo hắn lên đường.



Đối với những cử động rất nhỏ này, Triệu Quang Nghĩa hoàn toàn không phát giác, cái mà hắn chú ý chỉ là Dương Hạo và gia quyến của hắn, đâu rảnh mà chú ý Dương gia có bao nhiêu hạ nhân. Môn tử là ai, trù tử (đầu bếp) là ai, nha đầu họ gì tên gì. Hắn chỉ muốn Dương Hạo chết, Dương Hạo phải chết, những thứ khác thì không quan trọng.



Đối với người sắp chết, Triệu Quang Nghĩa trước giờ luôn rất khách khí, hắn tự mình tiễn Dương Hạo tới trước lầu Tuyên Đức, lại để ba vị tể tướng tiễn vị sư tướng này tới cuối ngự nhai, có thể nói là cực kỳ phong quang, vinh diệu, sao đó là do các quan lại cấp dưới thay thế, tiễn Dương Hạo ra khỏi thành.



Sau khi tiễn Dương Hạo tới lầu Tuyên Đức, Triệu Quang Nghĩa liền quay trở về thiên điện, nơi này đang có hơn chục vị tướng quân đang đứng đợi ở đó. Những người này là Triệu Quang Nghĩa điểm danh triệu kiến, Tào Ban, Lý Hán Quyền, Điền Khâm Kê, Đinh Đức Dụ, đều là những công thần ngày đó theo Triệu Quang Nghĩa phạt Đường.



Bởi vì trong thời gian để tang tiên đế không thể ca múa, không thể có ẩm yến cỡ lớn, cho nên Triệu Quang Nghĩa chỉ có thể chuẩn bị một chút thức ăn, rượu ngon, mời những tướng lĩnh này. Những người có công phạt Đường, đều là tướng lĩnh đã từng lập được quân công dưới sự thống soái của Triệu Quang Nghĩa, khao thưỏng bọn họ đã là sự nhìn nhận đối với bọn họ và cũng là sự khẳng định của mình, đồng thời cũng có thể khiến những cấm quân tướng lĩnh có quan hệ khá thân cận với mình lại càng thân thiết hơn một chút.



Ngô vương Triệu Đức Chiêu đang xuất chinh ở bên ngoài liệu có chịu ngoan ngoãn về kinh hay không, các binh lính theo Ngụy vương xuất chinh tuy được hắn gia quan tấn tước, lại khống chế người nhà của bọn họ, nhưng bọn họ liệu có lại khoác áo bào nữa không? Triệu Quang Nghĩa hiện tại vẫn chưa nắm chắc mười phần. Cho nên việc cần thiết bây giờ lại phải nắm quân quyền, ổn định cấm quân lưu thủ Đông Kinh, tuy nói là hắn an bài rất nhiều người, khống chế rất nhiều chức vị yếu hại trong cấm quân lưu thủ, nhưng đối với những tướng lĩnh trọng yếu trong quân, vẫn phải rất nể trọng.



Cho nên Triệu Quang Nghĩa không hề ra vẻ hoàng đế, hắn đổi sang tiện phục đi tới dự tiệc, cùng mọi người ngồi uống rượu nói chuyện. Rượu qua ba tuần, thức ăn qua năm món, sau khi ôn lại những ngày tháng chiến tranh khi cùng nhau nam chinh, Triệu Quang Nghĩa đột nhiên ngân ngấn nước mắt, cảm thương nói: "Ngày đó trẫm cùng các vị tướng quân băng qua lạch trời, chiến Giang Nam, có tình đồng đội. Hôm nay tuy phân quân thần, trẫm ngồi cùng với các vị tướng quân, vẫn như tràng diện trước kia, chỉ là, trẫm cùng các vị ái khanh uống rượu nói cười, trên bàn tiệc lại thiếu mất một người, nhớ tới mà khó tránh khỏi khiến người ta thương cảm."



Chúng tướng quay sang nhìn nhau, không biết người mà hắn nói thiếu là ai, chẳng lẽ có ai dám nhận chiếu chỉ mà không tới ư? Nhưng quay sang nhìn xung quanh, tướng lĩnh chủ yếu đều có mặt cả, tựa hồ như không thiếu một nhân vật quan trọng nào, mọi người không khỏi ngỡ ngàng không hiểu gì.



Triệu Quang Nghĩa nói: "Người thiếu ở đây, chính là Tào Hàn Tào tướng quân. Tào đại tướng quân chiến công hiển hách, vốn có thể tiếp tục ra sức cho triều đình. Đáng tiếc lại bị gian nhân hãm hại, còn trẻ mà đã mất sớm. Hôm nay thấy chư vị tướng quân, trẫm không khỏi nhớ tới Tào tướng quân, hỏi sao mà không cảm thương?"



Hắn vỗ đùi than khóc một hồi rồi nhướn mày nói: "Vương Kế Ân, truyền chỉ, từ trong nội khố lấy ra ba mươi vạn tiền thưởng cho Tào gia. Phong vợ góa của Tào Hàn là chiếu mệnh, nhi tử của Tào Hàn năm nay đã mười hai tuổi rồi, gia phong cho hắn làm Vi địch công lang, cấp cho tiền trình xuất thần để an ủi vong linh của Tào tướng quân nơi cửu tuyền."



Vương Kế Ân vội vàng tiếp chỉ, chư tưởng đang ngồi đây nghe thấy vậy không khỏi động lòng. Tào Hàn sau khi bị ám sát, Triệu Khuông Dận đã thăng quan thêm một cấp cho Tào Hàn, an táng long trọng. Đối với gia quyến của hành cũng tiến hành an bài thích đáng. Mà Triệu Quang Nghĩa lại gia ân nữa, đối với vị tướng quân bị ám sát này ân ngộ như vậy, chúng tướng cũng cảm động lây, có ai mà không thấy cảm kích khác nào như chính mình được chịu ơn?



Hành động này của Triệu Quang Nghĩa, ngay cả xu mật sứ Tào Bân một mực luôn hờ hững, vẻ mặt bình đạm cũng không khỏi thấy cảm kích vô cùng, tân đế đăng cơ, có bao nhiêu đại sự phải làm. Vào lúc này mà còn nhớ tới những tướng lĩnh đã từng theo ông ta phạt Đường, đơn độc thưởng yến tiếp kiến, đã là vinh quang vô thượng rồi. Mà Tào Hàn bị ám sát đã trải qua bao ngày rồi, Triệu Quang Nghĩa không những vẫn nhớ tới hắn, hơn nữa còn gia ơn ban thưởng, không quên tình cũ, điều này đối với những tướng quân cả đời sống trên lưng ngựa như họ mà nói, chính là sự an ủi lớn nhất.
Hắn còn chưa dứt lời, những võ sĩ đó đã thoắt cái lại lùi lại về viện tử. Công Tôn Khánh ngạc nhiên ngước nhìn, lại thấy tướng ngu hậu Vương Bảo Tài cũng từng bước từng bước lui lại viện tử, ở phía trước hắn, trên dưới trái phải mấy chục thanh trường thương sắc bén đang bức tới người hắn, phong tỏa tất cả những chỗ yếu hại trên người hắn. Coi bộ chỉ cần hắn hơi có động tác kháng cự thì một lượt đâm thôi cũng khiến trên người hắn có thêm hơn chục cái lỗ, người đang bức hắn quay trở vào không ngờ lại là hơn chục đại hắn ăn mặc như cấm quân.



Cho dù là dạng cao thủ tu luyện tới cảnh giới hành tiên như Lữ Động Tân, ở trên chiến trường cũng chẳng có được tác dụng mang tính quyết định nào cả, ngày đó Trần Đoàn nếu không mượn hiệu quả khoách âm và tiếng vọng của sơn cốc, dùng tiếng huýt dài của âm tần kích động ngựa, chỉ bằng vào võ lực, hắn đừng hòng cản được đội ngũ võ sĩ Khiết Đan gồm một ngàn người tổ thành.



Binh sĩ được huấn luyện động tác tác chiến chỉnh tề như một, trừ phi ngươi có thân thể kim cương bất hoại, nếu không hơn chục cây thương lớn như vậy đồng thời đâm vào những chỗ yếu hại trên người ngươi, cho dù ngươi có ba đầu sáu tay cũng chẳng đỡ được. Võ nghệ của một người luyện hai mươi năm ở trước mặt đại đầu binh chỉ luyện thuật hợp kích có hai năm chính là thứ vứt đi, võ nghệ của một người trước trận của hai quân tác dụng hữu hạn, chính là bởi vì như vậy đó.



Công Tôn Khánh thấy đội phương cũng có phục trang cấm quân, không khỏi vừa kinh ngạc lại vừa phẫn nộ, đứng bật dậy, quát: "Các ngươi muốn làm phản hả, bản khâm sai phùng triệu xuất kinh, tuyên phủ tây bắc, bọn ngươi là bộ hạ của vị tướng quân nào, không ngờ lại dám vô lễ như vậy?"



Được hắn nhắc nhở, Vương Bảo Tài lúc này cũng nhớ ra thân phận của mình, ngực hơi ưỡn ra một chút, cao giọng quát: "Chúng ta là người của điện tiền ti, các ngươi là ai?"



Người trung niên mặc tiện trang được cái binh sĩ bảo vệ quay trở lại, cười lạnh nói: "Chúng ta là người của thị vệ ti, người của điện tiền ti có thể không kiêng nể ai mà ra tay giết người như vạy ư?"



Vương Bảo Tài quát: "Bản quan là điện tiền ti Nhật Bản trực tướng ngu hậu Vương Bảo Tài, các ngươi cùng nhau ám sát thượng quan, đáng tội gì hả?"



"Bốp!"



Tên trung niên đó vung tay tát cho hắn một cái, tính khí so với hắn còn nóng hơn, giọng nói cũng như sấm rền: "Bản quan là thị vệ ti bộ quân đô ngu hậu Dư Khiêm, các ngươi ám sát thượng quan, đáng tội gì hả?"



Vương Bảo Tài ngây người, ngực vừa ưỡn lên lại xẹp xuống,. Tuy nói hai người đều là ngu hậu, nhưng chức quan thì lại cách nhau mười vạn tám ngàn dặm. Đô hậu có phân biệt rõ ràng là đô ngu hậu, ngu hậu, tướng ngu hậu, viện ngụ hậu, địa vị cũng kém nhau rất xa, vị bộ quân đô ngu hậu ở trước mắt này tương đương với thiếu tướng lục quân, cán bộ cấp phó quân, còn hắn chỉ là một liên trưởng thiếu úy.



"Cái này... chỉ là hiểu lầm thôi, mạt tướng phụng mệnh hộ tống Dương thái úy tới Lô châu, trên đường gặp thích khách, thích khách cũng họ Vu, cho nên vừa nghe đại nhân báo danh tính… liền hiểu lầm..."



"Bốp!"



Hắn lại ăn thêm một phát tát vào mặt bên kia.



"Hiểu lầm ư? Con mẹ ngươi đánh rắm!" Dư Khiêm nổi trận lôi đình, nói: "Lão tử vừa rồi lui hơi chậm một chút, hiện tại đã bị một đao của ngươi chém thành bốn mảnh rồi, tới lúc đó nói là hiểu lầm có được không?"



Công Tôn Khánh thấy vậy vội vàng tươi cười bước lên hòa giải: "Ái chà chà, hiểu lầm, thuần túy là hiểu lầm thôi, đây quả thực là hồng thủy tràn vào miếu Long vương, người nhà không nhận ra nhau thôi. Vị tướng quân này xin chớ tức giận, bọn ti chức mang trọng nhiệm trên người, không dám lơ là, có gì đắc tội thì xin tướng quân bỏ quá cho."



Dư tướng quân lườm hắn một cái, tức giận nói: "Hay nhỉ, ngươi gặp phải thích khách họ Dư, vậy thấy ai họ Dư cũng giết hết hả?"



Rồi hắn hơi biến sắc, vội vàng hỏi: "Thích khách ư? Vậy Dương thái úy của bị thương không?"



Công Tôn Khánh cười khổ: "Dương thái úy hình như chân hơi bị thương, nhưng không có gì đáng ngại cả."



Dư tướng quân kinh ngạc hỏi: "Đã gặp thích khách, sao trên chân lại bị thương?"



Công Tôn Khánh vuốt mũi, lắp bắp nói: "Cái này... là đi chân trần mà chạy nên thành ra lòng bàn chân bị đá đâm."



"Hả?"



Dư tướng quân nghe mà như lọt vào sương mù, mặt đầy vẻ hồ nghi nhìn về phía Công Tôn Khánh, Công Tôn Khánh đang không biết nên giải thích như thế nào thì Dương Hạo đã nhận được tin tức, thất tha thất thểu từ trong phòng chạy ra, dùng thế kim kê độc lập đứng ở dưới hành lang, tươi cười nói: "Vị tướng quân này, bản quan chính là Dương Hạo, nhưng bộ quân ti La huynh muốn gặp ta làm gì?"



Dư tướng quân nghe vậy liền vội vàng bước lên trước chắp tay trước ngực, nói: "Mạt tướng bái kiến thái uy, chính là bộ soái nhà ta muốn gặp thái úy đại nhân."