Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 402 : Trấn Tạo Hóa

Ngày đăng: 20:58 19/04/20


Bên ngoài thôn là một mảng tĩnh lặng, ánh trăng sáng trong.



Người của La Khắc Địch đóng ở cuối phía bắc thôn, sau khi Triệu Khuông Dận đột nhiên băng hà, tân hoàng đế hạ nghiêm lệnh, tất cả quân đội đóng tại chỗ đợi tin tức, không được phép tự ý điều động một binh một tốt, nếu sẽ bị luận tội mưu phản, chém đầu ngay lập tức, dẫn tới việc La Khắc Địch đang tuần thị ở trong quân doanh cũng không thể động đậy được, chỉ đành đóng quân tại chỗ, mỗi ngày từ công báo của triều đinh và công văn mà xu mật viện đưa tới mới biết biết sự tình trong triều.



Cho tới khi tân đế chính thức đăng cơ, cấm lệnh mới được giải trừ, La Khắc Địch lúc này mới hớt hải chạy về Biện Lương. Hắn mang theo hơn trăm thân binh, khi qua trấn Tạo Hóa thì trời đã tối, cho nên đành đóng trại ở đây, nhưng vẫn án chiếu theo quy củ trong quân mà tỏa người đi tuần tra. Đám người của Dương Hạo vừa tới thì bị bọn họ phát hiện, biết được là Dương Hạo tới, La Khắc mới ra lệnh cho bộ tướng tới đón.



Hai người chậm rãi đi trên con đường nhỏ, phía trước là một đoạn dốc thoải, Dương Hạo chậm rãi bước lên, cười nói: "La huynh có lời cơ mật gì muốn nói với ta mà phải đuổi thủ hạ đi vậy?"



La Khắc Địch bước càng lúc càng chậm, trầm ngâm nói: "Ngày đó nhận được bức thư của thái úy đại nhân, La mỗ một mực mang bên người, chốc lát cũng không rời, vừa rồi được biết thái úy đại nhân đã tới thôn Tạo Hóa, mạt tướng liền lấy thư ra đọc qua rồi!"



Dương Hạo hơi kinh hãi, chậm rãi quay người lại, La Khắc Địch nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt mang đậm vẻ đau khổ, thấp giọng hỏi: "Thái úy đại nhân không phải là sau khi từ quan về hưu sẽ lặng lẽ rời khỏi Biện Lương ư? Sao giờ lại phong phong quang quang, với thân phận sứ tướng triều đình, phong cương đại lại mà tới Lô châu thế?"



"Cái này..."



Tay Lý Mạnh nhẹ nhàng nắm lên trường kiếm ở bên hông, nghiêm nghị hỏi: "Tiên đế là làm sao mà chết?"



Dương Hạo ngớ người, buột miệng hỏi: "La huynh sẽ không cho rằng, chuyện tiên đế băng hà là có liên quan tới Dương mỗ chứ?"



La Khắc Địch chậm rãi nói: "Vốn là, ta cũng tuyệt đối sẽ không nghi ngờ tới ngươi, nhưng sau khi biết được một thân phận khác của người, ta lại không thể không nghĩ như vậy. Tiên đế đang đội tuổi xuân, thân hình cực kỳ khỏe mạnh, sao lại đột nhiên bạo bệnh mà chết? Nếu tiên đế là bị ám sát, vậy thì còn có ai đáng ngờ hơn ngươi nữa?"



Dương Hạo cười khổ không thôi, Triệu Khuông Dận là kiêng bị bị hạ thần phản bội nhất, từ việc ông ta thà bỏ qua lợi ích cực lớn, cũng không hợp tác với Khánh vương, loạn thần tặc tử của Khiết Đan là có thể nhìn ra thái độ kiên quyết của ông ta, mình ở Biện Lương làm quan lâu như vậy, một khi về Lô châu, dùng thân phận công chủ của Đảng Hạng Thất thị mà ra mặt, Triệu Khuông Dận rất khó mà dung thứ được.



Từ thái đội của La Khắc Địch có thể thấy, mình quả thật là có lý do khá đầy đủ để mưu sát Triệu Khuông Dận, có điều một mình hắn không thể làm thành được chuyện này, làm xong chuyện này cũng không thể từ bên trong mà có được lợi ích công khai nào. Triệu Khuông Dận bị ám sát, hắn thì được thăng chức, nếu quả thật là một trong số những hung thủ, vậy thì kim thượng và hắn tất nhiên cũng là đồng mưu. La Khắc Địch không thể nghĩ tới điểm này, nếu thông minh một chút, hắn nên giả vờ hồ đồ, nhưng hắn lại trực tiếp nói ra với mình, người này, quả thật là khác hẳn với ông già gian manh của hắn, là một người trung can nghĩa đảm thực sự.



La Khắc Địch thấy hắn không nói gì, ngón tay án lên chuôi kiếm, keng một tiếng bảo kiếm rời khỏi bao nửa thước, La Khắc Địch từ từ rút kiếm, trầm giọng nói: "Ta và thái úy cùng nhận lệnh vua, từ Hán quốc mà vượt qua xa mạc, qua Tử Ngọ cốc, đồng sinh cộng tử, có giao tình thân thiết. Lần này có thể từ Khiết Đan bình an trở về, quay lại cố thổ, La mỗ càng nhận thêm ân tình của thái úy, nhưng, tình riêng là tình riêng, bề tôi thí vua, ai ai cũng phải tru diệt. Dương thái úy, La mỗ đắc tội rồi."



"Chậm đã, Dương mỗ vẫn có lời muốn nói." Trong lúc nói, Dương Hạo liền có quyết định, đưa tay ra thò về phía hông, La Khắc Địch biết rằng hắn muốn rút kiếm phản kháng, lập tức gầm lên một tiếng, giơ kiếm đâm tới.



Dương Hạo trở tay không kịp, lắc mình vội vàng thối lui, lúc này bên cạnh vang lên tiếng quát khẽ, từ trong cánh đồng xanh có một bóng người bay ra, nhanh không gì sánh được lao về phía La Khắc Địch. "Keng" một tiếng, hai người giao nhau một kiếm, hoa lửa tóe ra, người đố đã phi thân hạ xuống đất, bảo vệ trước mặt Dương Hạo.



La Khắc Địch vừa thấy người này, không khỏi thốt lên kinh hãi: "Ngọc Lạc."



Người áo xanh đang đứng thẳng ở trước mặt, chính là Đinh đại tiểu thư.



Dương Hạo cũng giật nảy mình: "Ngọc Lạc, sao muội cũng tới đây?"



La Khắc Địch vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, quát: "Ngọc Lạc, nàng biết nhị cacủa nàng hắn..."



Đinh Ngọc Lạc ngắt lời hắn: "Ta không biết gì cả, cũng không cần biết làm gì, chỉ cần nhị ca không làm chuyện thương thiên hại lý, ta sẽ giúp huynh ấy, ta không phải là mệnh quan triều đình, cũng không phải là đại anh hùng lấy thiên hạ làm trách nhiệm của mình, ta chỉ là một tiểu nữ tử, chỉ muốn bảo vệ gia đình mình. Thiên hạ, đại nghĩa, có liên quan quái gì tới ta?"



"Nàng..." La Khắc Địch cứng lỡi, dưới cơn tức giận lại lách người muốn lao về phía Dương Hạo, Đinh Ngọc Lạc giơ kiếm đón đánh, u sầu nói: "Hiện tại, người biết ta vì sao lại né tránh ngươi, lạnh nhạt với ngươi rồi chứ?"


"Cái gì?" Dương Hạo cả người ngây ngốc đứng sững ra đó.



Đinh Ngọc Lạc nói: "Đó chính là hài tử đầu tiên của nhà ta, vạn nhất có mệnh hệ gì, huynh và đại ca đều sẽ đau lòng rồi nổi trận lôi đình. Huynh nói xem tẩu tẩu há lại dám tự mình đi mạo hiểm."



Dương Hạo thốt lên: "Cái cái... gì gì? Nàng ta có thai rồi ư? Mới có mấy ngày thời gian, ta sao lại không biết nhỉ?"



Đinh Ngọc Lạc nhìn bộ dạng hoan hỉ của hắn, bĩu mỗi nói: "Vốn là chỉ có chút hoài nghi, nhưng tẩu tẩu cũng là lần đầu tiên, nàng ấy dám khảng định chắc chắn ư? Chỉ là trên đường đi, dần dần có triệu chứng, nửa đường tìm một y sĩ chẩn trị, lúc này mới xác nhận." nguồn TruyenFull.vn



Dương Hạo vui mừng như điên, Đinh Ngọc Lạc cười nói: "Muội muội mang tới một tin vui như vậy cho nhị ca, nhị ca chắc sẽ không giận muội đâu nhỉ."



Dương Hạo trừng mắt lườm nàng ta, mắng: "Ai nói là ta không tức giận, tin tức này sớm muộn gì thì ta cũng biết, đáng để muội mạo hiểm quay về ư?"



Đinh Ngọc Lạc ủy khuất cúi đầu xuống, Dương Hạo lại mỉm cười nói: "Có điều lần này muội về cũng chó ngáp phải ruồi, ở chỗ ta chỉ có một đại sự, cần một người ổn thỏa đáng tin cậy đi làm, vốn vẫn muốn tối nay cùng Lý quản gia thương lượng một chút, muội đã tới rồi, tất nhiên là nhân tuyển tốt nhất."



...



Trong khách sạn, phòng của Công Tôn Khánh.



Công Tôn Khánh và Vương Bảo Tài hai má sưng phù đang bí mật thương nghị sự tình.



Công Tôn Khánh nói: "Những tên thích khách đó không biết là ai phái tới nhỉ, làm hỏng đại sự của chúng ta, bố trí tỉ mỉ của quan gia ở trong trấn Bản Kiều toàn bộ đều uổng phí rồi."



Vương Bảo Tài cười hắc hắc, năm vết ngón tay trên mặt càng nổi bật, nói: "Công Tôn đại nhân hà tất phải tức giận, cho dù không có bố trí trong trấn Bản Kiều, mạt tướng cũng có thể thần không biết quỷ không hay khiến hắn táng mạng tại đây."



Công Tôn Khánh tinh thần chấn động, vội vàng hoi: "Vương tướng quân có diệu kế gì vậy?"



Vương Bảo Tào mỉm cười, đưa tay ra vỗ ba cái, đột nhiên từ cửa chính, cửa sổ, trên xà nhà, dưới gầm giường có bốn người che mặt hiện ra, sau vai đều đeo hai thành võ sĩ đao một dài một ngắn, dọa cho Công Tôn Khánh giật thót mình, hắn thực sự không nghĩ ra được những người này chui vào trong phòng mình từ lúc nào.



Công Tôn Khánh vừa kinh ngạc lại vừa nghi hoặc hỏi: "Bọn họ là ai vậy?"



Vương Bảo Tài cười với vẻ khoe khoang, nói: "Bọn họ gọi là nhẫn giả, là những thám báo xuất sắc nhất, và cũng là thích khách xuất sắc nhất."



Bốn người che mặt lập tức hành lễ với Công Tôn Khánh.



Vương Bảo Tài nói: "Bình thường, bọn họ đều là những binh sĩ bình thường trong Nhật Bản trực, có ai biết được bọn họ có thể thân hoài tuyệt kỹ chứ? Tối nay ta sẽ bảo bọn họ thi triển thủ đoạn, tới ám sát Dương Hạo. Sáng sớm ngày mai, cái mà đại nhân nhìn thấy chỉ có thể là thi thể lạnh băng của Dương Hạo, hắn tuyệt đối không thể nhìn thấy ánh mặt trời của sáng mai đâu."



Công Tôn Khánh nói với vẻ hoài nghi: "Bọn họ thực sự có bản sự hay như vậy ư?"



"Không sai, bọn họ không những có một thân bản sự, hơn nữa còn là thủ bí giả (ngươi giữ bí mật) xứng đáng với chức vụ nhất, từ lúc một số võ sĩ xuống dốc của Y Hạ, Giáp Hạ triều Đường kết hợp binh pháp trung thổ, ngũ hành độn thuật của đạo gia, sáng ạo ra nhẫn thuật tới nay, bọn họ giữ nghiêm bốn giới luật: Một, không sử dụng nhẫn thuật vì mục đích riêng; Hai, bỏ hết tất cả tự tôn; Ba, phải thủ khẩu như bình; Bốn, tuyệt không được tiết lộ thân phận. Tất cả nhẫn giả đều làm theo bốn giới luật này, chưa từng có một ai trái với lời thề, bọn họ nhất định sẽ không khiến đại nhân thất vọng đâu."



Vương Bảo Tài mỉm cười xua xua tay, bốn nhẫn giả lập tức cúi người hành lễ rồi biến mất.