Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 403 : Nhẫn

Ngày đăng: 20:58 19/04/20


Màn đêm buông xuống, ai ai cũng vội vã mà đến nên không có chuẩn bị gì cả, chỉ ăn qua loa thứ gì đó, Dương Hạo thì về phòng ngủ của mình. Ở chốn thôn quê, phòng ốc đơn sơ, nhưng cũng có khác lạ, phòng còn có một cửa sau, ngoài cửa sau là hành lang gỗ được dựng trên mặt nước, hành lang gỗ còn có lan can.



Phòng ở hai bên và đằng trước đều do gia nhân của Dương Hạo sống, quản gia Lý Khánh Phong vừa rồi mới có cơ hội tiến vào phòng ngủ, cùng Dương Hạo bí mật thương nghị một hồi lâu, sau đó thì rời khỏi phòng.



Lý Khánh Phong vừa ra khỏi cửa, Dương Hạo liền mặc cả quần áo nằm trên giường, suy nghĩ kỹ càng về tiền trình của mình.



Ngọc Lạc gan dạ cẩn trọng, lại nhanh mồm nhanh miệng, chuyện quan trọng này giao cho nó có thể yên tâm được. Mà La Khắc Địch cũng không phải là một kẻ lỗ mãng, nhìn cơ hội mà hành sự như thế nào thì hắn tất nhiên có thể lĩnh hội, không cần mình phải lo lắng. Hắn tiếp tục đi trên con đường này, e rằng sẽ là sát cơ bốn phía, có điều kế hoạch của Kế Tự đường cũng khá chu mật, Công Tôn Khánh và Vương Bảo Tài không thể hạ thủ một cách lộ liễu, duy có dùng âm mưu quỷ kế, lộ đấu pháp này, có sự giúp đỡ mạnh mẽ của Kế Tự đường, vị tất cả không thể an nhiên tới Lô châu.



Vấn đề quan trọng hiện giờ là Ngụy vương truyện được lấy tại TruyenFull.vn



Nếu chúng tướng ủng hộ, Triệu Đức Chiêu quả nhiên làm phản, vậy thì hắn phải theo chiếu mà khởi binh, đã nhận bức huyết thư này của nương nương, nếu hắn án binh bất động, tất sẽ bị thiên hạ thóa mạ,trên đạo nghĩa cũng không thể nào đứng vững được. Mà xuất binh tương trợ, vị sứ tướng này có thể danh chính ngôn thuận trở thành phụ chính đại thần. Triệu Đức Chiêu nếu có thể đánh bại Triệu Quang Nghĩa, lúc đó hắn phe cánh đầy rẫy, ở tây bắc đã đủ để đứng vững. Nếu Ngụy vương Triệu Đức Chiêu binh bại, hắn cũng có thể lui về thủ Lô châu, một lần nữa dùng sách lược nhờ vào Khiết Đan mà khống chế Đại Tống, mượn Đại Tống để kiềm chế Khiết Đan, giống như ngày trước Lô châu ở khe hở của thế lực chính trị ba phía, có thể đứng vẫn chân, lợi dụng sự kiêng kỵ lẫn nhau giữa hai nước lớn này để bảo đảm bản thân được bình yên vô sự.



Cách nghĩ này tuy khác với sách lước lúc trước lấy Ngân châu, thống nhất Hoành Sơn, lại chiếm lấy Hạ châu, định cơ Tây Bắc, có điều cũng là trăm sông đổ về một biển, kết quả giống như nhau mà thôi.



Hắn hiện tại giống như là đặt mình vào một con thuyền trên biển lớn, trước mắt là sóng to gió lớn, dưới chân là mạch nước ngầm, mục đích của hắn tuy đã được xác định, nhưng làm thế nào mà thực hiện được, là lái thẳng, đi vòng, hắn là tạm tránh nơi đầu sóng ngọn gió, lựa chọn có rất nhiều, phải tùy thời mà thay đổi, cứ khăng khăng giữ kế hoạch ban đầu, không nhìn biến hóa mà thay đổi tình hình, đó là ngu xuẩn nhất, sau cùng chỉ có thể rơi vào kết cục thuyền chìm người chết.



Nhưng, cho dù là cừu giết cha, không đội trời chung, nếu Ngụy vương nhát gan, đại cừu như vậy cũng bỏ qua như không biết thì không nói, nhưng hắn liệu có thể chỉ huy được ba quân, để các tướng lĩnh trong quân người trước hy sinh, người sau tiếp bước, quyết chí tiến lên vì hắn hay không? Triệu Đức Chiêu hiện tại, có uy vọng và năng lực này hay không? Dương Hạo vô cùng hoài nghi.



Nếu không thể, vậy thì hắn chỉ có thể nhẫn. Nếu như vậy, mình vẫn phải án chiếu theo kế hoạch ban đầu, trước tiên giành lấy Ngân châu, củng cố nền móng, rồi lại lấy tiếp Hạ châu. Đây là mộ trận đọ sức trên chính trị, làm thế nào để bố trí được những nước cờ quan trọng. Mà hiện giờ nơi để cho hắn bày bố, chính là biên hoang tây bắc.



Thiên hạ hiện giờ giống như là một bàn cờ, chính giữa đã một phân làm hai, bị Tống quốc và Khiết Đan chiếm rồi, nếu như hắn chen vào đây, tất sẽ bị bốn phía tập kích, phải chống đỡ không ngừng. Bố cục càng hoa lệ, càng dễ lọt vào sự công kích của đối thủ. Ẩn mình một chút, làm dần từng bước, so với người bên ngoài thì hào nhoáng, bên trong thì trống rỗng sẽ càng dễ dàng thành công hơn.



Tây bắc bất kể là mục đích cuối cùng của hắn, hay chỉ là một cứ điểm để tấn công thì cũng đều là lựa chọn duy nhất và thích hợp nhất của hắn. Lấy đất lấy thế, tây bắc có thể khiến uy vọng của hắn được tăng cao. Còn chiếm được thế l rồi, có thể biến ảo thành chính cục khó lường để từ đó vạch ra con đường của riêng mình hay không, đó không phải là chuyện mà hiện tại hắn có thể suy tính được, mựu sự tại nhân, thành sự tại thiên, biến số mỗi ngày đều có, mỗi ngày đều nảy sinh biến hóa, có ai mà biết trước được.



Người hay thắng thì không tranh, người hay tranh thì không đánh, người hay đánh thì bất bại, người hay bại thì không loạn, mà người đã bỏ lỡ tiên cơ như hắn, tất phải nhẫn, phải tránh mang trong đầu ý nghĩ một bước lên trời, cứ đặt chân cho vững đã rồi tính tiếp.



Vào lúc đang suy nghĩ, cửa nhẹ nhàng mở ra, một nữ tử áo xanh thân hình yểu điệu đi vào, trong tay cầm một bình trà, mỉm cười nói với hắn: "Lão gia muốn uống trà rồi đi ngủ, hay là muốn đi tắm? Nếu muốn tắm, tỳ nữ sẽ bảo người chuẩn bị nước nóng."



Dương Hạo đứng dậy, ngồi ở mép giường nhìn thị tỳ áo xanh này, mặt mày như tranh, cười tươi như hoa, tuy là nha hoàn, nhưng thần tình khí chất lại tự nhiên trang nhã, không quá giống như một nha hoàn quen phục vụ chuyện ăn ngủ của người ta.



Dưới đôi lông màu cong cong như trăng khuyết là một đôi mắt mỹ lệ, nhưng khi nhìn về phía hắn, lại mang theo một tia hiếu kỳ, giống như làvẻ mặt của một người được nghe người ta nhắc nhiều tới sự tích của hắn, hiện giờ lần đầu tiên nhìn thấy vậy. Thấy Dương Hạo nhìn lại, khóe miệng của thiếu nữ hơi cong lên, lộ ra nụ cười xán lạn như hoa, rất là thanh tú.



Dương Hạo đứng dậy, thị nữ áo xanh liền nhẹ nhàng đặt ấm trà lên bàn, nhanh nhẹn lui một bước.



"Ngươi tên là..."



Trúc Vận mỉm cười, nói: "Tỳ nữ tên là Trúc Vân, lão gia xin nhớ cho, để tránh ở trước mặt người khác lại gọi nhầm."



"Ồ, Lý quản gia không phải là quản gia thật sự, Trúc Vận cô nương chắc cũng không phải là thị tỳ thật sự phải không?"



Trúc Vận nhoẻn miệng cười: "Trước khi lão gia bình yên tới được Lô châu, Trúc Vận chính là thị tỳ của đại nhân."



Dương Hạo cười nhạt, cũng không truy hỏi nữa, hắn ngồi xuống bàn, rót cho mình một chén trà, vuốt cằm trầm ngâm một lát, nói: "À... hôm nay đi đườngmệt mỏi, quả thực là cũng muốn tắm một trận. Ta trước tiên uống một chén trà cho tỉnh táo đã, phiền cô nương bảo người chuẩn bị nước nóng."



"Vâng!"
Tông Giới Châu tuy ở lại trong trướng, nhưng không tiện đọc thư, chỉ rót một chén trà cho Đinh Ngọc Lạc, ngồi ở bàn để đợi, mắt thấy Triệu Đức Chiêu kinh hãi như vậy, Tông Giới Châu vô cùng ngạc nhiên, nói: "Thiên tuế, lâm nguy mà không loạn, thấy biến mà không kinh hãi."



Triệu Đức Chiêu lệ lăn dài trên má, bi phẫn nói: "Lão sư, học sinh sao có thể thấy biến mà không kinh hãi được, phong thư này... phong thư này..."



Đinh Ngọc Lạc khịt mũi nói: "Thiên tuế đọc kỹ một chút xem đây có đúng là công chúa điện hạ tự mình viết không?"



Triệu Đức Chiêu nói: "Không thể sai được, bức thư này quả thật là bút tích của Vĩnh Khánh, trong thư để khiến ta tin, còn đặc biệt nhắc tới những chuyện thời nhỏ mà chỉ có hai huynh muội chúng ta biết."



Đinh Ngọc Lạc cười ha ha, nói: "Vậy thì tốt, trong kinh quả mẫu ấu đệ, đều ngóng trông ngài, thiên tuế nên sớm quyết định mới đúng, thiên tuế đường đường là một đáng nam như, khóc lóc sụt sùi như vậy, có ích lợi gì không?"



Triêu Đức Chiêu bị Đinh Ngọc Lạc nói cho phải xấu hổ, đưa thư cho Tông Giới Châu, nói: "Mời lão sư xem."



Tông Giới Châu do dự nhận lấy thư, Đinh Ngọc Lạc ở bên cạnh nói: "Bức thư này quan hệ trọng đại, nếu lão tiên sinh đọc qua rồi, là họa hay là phúc, là dữ hay là lành đều phải tự mình gánh chịu, thậm chí còn liên lụi tới cả người nhà nữa, ngài hãy nghĩ cho kỹ."



Tông Giới Châu nghe xong, nhướn mày tức giận nói: "lão phu nhận ủy thác của tiên đế, dạy dỗ hoàng trưởng tử, dù máu chảy đầu rơi cũng không tiếc, đã là như vậy, phong thư này lão phu không xem không được."



Tông Giới Châu mở thư ra, đọc được một nửa, sắc mặt trắng bệch, đoạn sau phần lớn là Vĩnh Khánh công chúa để khiến huynh trưởng của mình tin rằng đây là bút tích của mình, thuật lại một số chuyện nhà thời nhỏ, cùng với yêu cầu muốn hắn suất binh phục cừu. Tông Giới Châu không tiện đọc, hai tay ông ta từ từ rủ xuống, mặt mày trắng bệch, nói: "Tiên đế đột nhiên băng hà, lão thần vốn thấy kỳ lạ, nhưng ngàn vạn lần không ngờ... giờ... giờ nên làm gì đây?"



Triệu Đức Chiêu mặt đỏ như máu, phẫn nộ gầm lên: "Thù giết cha, không đội trời chung, ta... ta phải suất quân về kinh, giết vào Biện Lương, trừ tặc cho nước, báo thù cho cha, giết chết tên gian tặc tự lập làm vua đó."



Tông Giới Châu trấn tĩnh hơn, khuyên: "Thiên tuế chớ có lỗ mãng, hiện giờ Tấn vương đã đăng cơ rồi, danh phận đã định, thiên tuế nếu thống binh giết về kinh, phải ăn nói thế nào đây? Nêu không cẩn thận sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, thiên thuế phải nghĩ cho kỹ."



Triệu Đức Chiêu phẫn nộ nói: "lão sư bảo cô nghĩ kỹ thế nào đây? Thù giết cha, thân là phận con, có thể giả vờ như không biết được ư?"



Đinh Ngọc Lạc nhìn Tông Giới Châu với ánh mắt tán thưởng, nói: "Thiên tuế, thái phó nói rất có đạo lý, thiên tuế muốn báo thù cha, trừ quốc tặc, cũng phải bàn tính một phen, suy nghĩ kỹ càng mới được, đại sự như vậy, làm sao mà tùy tiện được."



Tông Giới Châu nói: "Cô nương là phụng lệnh của Dương thái úy mà tới ư? Không biết Dương thái úy có chủ trương gì?"



Đinh Ngọc Lạc nói: "Phản ứng của thiên tuế cũng nằm trong ý liệu của thái úy. Thái úy đại nhân khi sai ta tới đưa thư, từng dặn đi dặn lại, Tấn vương vừa đăng cơ, đế vị chư ổn định, nếu chư quân bắc phạt chịu đi theo thiên tuế, thiên tuế lấy thân phận hoàng trưởng tử, đem việc ác của Tấn vương tuyên cáo với thiên hạ, vị tất đã không có sức tranh đua.



Lúc đó, chỉ cần công bố ý chỉ của nương nương, các lộ binh mã, quan viên mười phần có chín phần là án binh bất động, không cần vương (giúp vua), cũng không tương trợ hoàng trưởng tử, mà cứ đợi xem tình hình, đó cũng là chuyện thường tình, không thể cưỡng cầu được. Binh lính mà thiên tuế có thể dùng chính là đại quân bắc phạt tinh nhuệ, còn binh mà Tấn vương có thể dùng là cấm quân lưu thủ Biện Lương, thái úy còn có thể nhờ Tây Bắc chư phiên trợ lực cho thiên tuế."



Đinh Ngọc Lạc còn chưa nói xong, Triệu Đức Vương đã hoan hỉ nói: "Thái úy đúng là trung lương của nước nhà, như vậy, đại sự có thể thành công rồi."



Tông Giới Châu trợn mắt nhìn ái đồ một cái, chán nản lắc lắc đầu, quay sang Đinh Ngọc Lạc, nói: "Cô nương, ý của thái úy là quan trọng là thiên tuế có thể điều động được chư quân bắc phạt hay không."



"Không sai!"



Đinh Ngọc Lạc nói: "Thiêu tuế lần đầu lĩnh binh, dưới loại tình hình này, có thể chỉ huy được ba quân hay không thì khó mà liệu trước được. Thái úy nói, nếu thiên tuế tùy tiện nói chân tướng cho chư tướng biết, mà chư tướng không chịu mạo hiểm đi theo, thì sự cơ đã bại, thiên tuế sẽ không còn sinh lộ chứ đừng nói gì đến tạm thời ẩn nhẫn, chờ đợi thời cơ."



Tông Giới Châu nói: "Tất nhiên là vậy, nhưng... thiên tuế nếu không nói rõ chân tướng, làm thế nào mà thử được tâm ý của chư tướng?"



Đinh Ngọc Lạc cười nhạt một cái, nói: "Đây chính là vấn đề mà thiên tuế phải giải quyết, dân nữ... chỉ ở đây đợi hồi âm thôi!"