Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 428 : Tình oán
Ngày đăng: 20:59 19/04/20
Cô có một sự tự tin khiến người ta cảm thấy nó là tuyệt đối, dương dương tự đắc ưỡn ngực nói: "Nếu ta trang điểm cho cẩn thận hơn chút, thì đứng trước mặt nói với ngươi ta là con gái, ngươi cũng sẽ tìm ra sơ hở nào đó trên người ta, ngươi có tin không".
Dương Hạo nhìn cô ta từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ hàm ý cười bỡn cợt: "Thế cũng chưa chắc, nếu thực sự muốn tìm sơ hở của cô, thì đã luôn luôn có sơ hở".
Trúc Vận không phục nói: "Thế là thế nào? Dựa vào bổn…của ta…phi".
Cô liếc nhìn Dương Hạo, biết không phải là lời gì hay ho, nhịn lại nói: "Ngươi yên tâm, xung quanh không có trong ba mươi bước, một khi có người tới gần, ta tuyệt đối biết".
Dương Hạo nghiêm mặt nói: "Tự tin là một chuyện tốt, nhưng quá tự tin thì được gọi là cuồng vọng đấy. Con người ta một khi quá cuồng vọng, thì sẽ trở thành khuyết điểm chí mạng. Tai mắt của ta tinh thông, không để ý đến cô, có thể coi là hơi kém so với cô. Trong hai mươi bước có người đến gần, ta cũng sẽ cảm nhận được, nhưng nói như vậy ta cũng không dám nói, người ngoài có người, thiên ngoại hữu thiên, thế giới này nhất định có người có thể dễ dàng đi đến sau ta, rồi sát vào thân ta, ta cũng không thể phát hiện ra hơi thở của hắn, có cao nhân bản lĩnh như vậy, khó mà tìm được người thứ hai, mỗi chuyện mà ngươi làm đều rất nguy hiểm, mong cô nương từ nay về sau có thể nhớ kỹ lời ta, làm việc phải cẩn thận, sẽ không bao giờ có chuyện xấu đến với cô".
Trúc Vận nghĩ ngợi hồi lâu, rồi nghiêm mặt nói với hắn: "Thái úy lời nào nói ra cũng đều có lý, Trúc Vận xin thụ giáo".
Dương Hạo lúc này rất hài lòng nói: "Cô lại đây, ngồi xuống đây nào, ta sẽ nói cẩn thận cho cô nghe".
Trúc Vận tuy hơi không quen gần với đàn ông, song vẫn nghe lời ngồi xuống, Dương Hạo sau một lúc lâu thì thầm to nhỏ, hai người một hỏi một trả lời, đối với kế hoạch của Dương Hạo, Trúc Vận dần dần đã hiểu, không kìm khỏi mặt mày hớn hở nói: "Một kế hoạch quá hay, kế hoạch lần này của thái úy nếu thành công, Khánh Vương nhất định sẽ như bị chặt đứt cánh tay, vì bị thái úy áp chế".
Dương Hạo cười hì hì nói: "Ở thành Ngân Châu này, ta thực sự đã chịu nhiều khổ cực, song mong kế hoạch lần này thành công. Trúc Vận, thực sự là ta không nghĩ cô lại đến, song nói việc này thì cô làm là hợp lý nhất, nhưng dù sao thì cô cũng là thân nữ, ghi nhớ kỹ, việc có thất bại thì cũng không sao hết, nếu tùy thời không đúng, thì mau chóng ẩn đi, ngộ nhỡ có gì sơ xuất, an toàn là trên hết.
Trúc Vận mở to mắt nghi ngờ nhìn Dương Hạo, rồi khẽ cười nói: "Song ta là người của Thừa Tự đường, nhưng nói câu gì không dễ nghe, ở Thừa Tự đường, ta chỉ là một con chó đi men vòng ngoài cung người ta, năm 20 tuổi bắt đầu giết người đầu tiên, mỗi khi ta tiếp một sai sứ thì đều nguy hiểm tới tính mạng, những tên thuê ta, còn có các trưởng lão của Thừa Tự đường, chưa bao giờ nói với ta một câu như thế, giờ có câu này của thái úy, Trúc Vận sẽ xông pha khói lửa, bất chấp gian nguy hoàn thành nhiệm vụ của thái úy giao, như thế có chết cũng cam tâm tình nguyện".
Lời này nói ra đủ chua xót, Dương Hạo không ngờ cô lại quá bị đau lòng, bèn trêu: "Nói vậy thực là điềm gở, thu lại đi. Còn nữa, một tên đàn ông xấu xí cười duyên như vậy, nói khiến người ta cảm động, tuy trời rất nóng, ta vẫn sẽ bị nổi da gà".
Trúc Vận bật cười, đột nhiên bịt tay vào miệng Dương Hạo, ra bộ chớ có lên tiếng.
"Chỉ có một người, đã vào trước lều rồi".
Trúc Vận hơi đắc ý, tiếp tục khoe khoang: "Đi lại nhẹ nhàng là luyện gia tử".
"…"
"Ồ, là con gái, cô ấy còn có kiếm, ta nghe thấy vỏ kiếm đập".
Dương Hạo bỗng chen lời vào nói: "Cô ấy đi đôi giày Man, mũi giày có thêu hoa văn, bên hông đeo đoản kiếm, người hơi thấp hơn cô nửa cái đầu, năm nay chưa đến mười tám tuổi".
Trúc Vận ngạc nhiên nhìn hắn, mắt lộ vẻ ngưỡng mộ nói: "Ôi trời ơi, cái này mà ngươi cũng nghe ra? Ngươi còn chưa luyện thành thiên nhãn thông lợi hại như vậy?"
Dương Hạo thở dài nói: "Ta chỉ thấy tiếng bước chân trùng hợp mà thôi".
"…"
Lý Dục chỉ vào cánh tay nàng cười nhạt nói: "Nàng còn giả vờ ngốc nghếch ư? Đây là cái gì? Đây là cái gì hả? Ta nói nàng hôm nay vào cung gặp nương nương thì sao lại về muộn đến thế, còn cái gì là nghiên mực đổ vào quần áo, dâm phụ, cánh tay vẫn còn vết hằn, nàng giải thích sao đây?"
Da Tiểu Chu Hậu trắng như ngọc, sáng hồng, bị Triệu Quang Nghĩa dùng lực tóm lấy, in hằn năm ngón tay trên da, vết hằn rõ mồn một không thể che dấu, Tiểu Chu Hậu lúng túng một lúc lâu sau, và kiên trì giải thích: "Thiếp…thiếp thực sự là bị Quan Gia lừa tới Hồi Xuân điện, hắn cưỡng hiếp thiếp không thành, thiếp…"
"Dâm phụ, cuối cùng thì ngươi cũng đã thừa nhận".
Lý Dục tức như lửa, giơ tay tát bốp vào mặt cô, khiến cô lảo đảo, suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất, Lý Dục tức giận, đau lòng mắng: "Tiện tỳ, uổng công Lý Dục ta một lòng tốt với ngươi, si mê ngươi, giờ nước mất nhà tan, cố thổ nan quy, ta chỉ mong vợ chồng sống gần nhau suốt quãng đời còn lại này, không thể ngờ là ngươi lại như vậy, lấy nhan sắc cơ thể làm mê hồn quân vương, mong có vinh hoa phú quý, ngươi thật vô liêm sỉ, là một con tiện nhân".
"Thiếp không…không…"
Tiểu Chu Hậu không ngờ về đến phủ bị trượng phu ruồng rẫy như vậy, tức run người, hai hàng lệ thi nhau rơi: "Quan Gia thực sự là có ý làm nhục thần thiếp, nhưng thần thiếp sao cam chịu như vậy được, đã cố gắng dãy giụa, may mà có hoàng tử Đức Sùng làm ầm lên trong cung thì mới có cơ hội thoát thân, Chu Nữ Anh từ khi vào cung phục vụ phu quân đến nay, luôn một lòng một dạ, giữ phép tắc, có đời nào…"
Lý Dục giận tím mặt nói: "Từ khi vào cung tới nay? Đúng, giờ Lý Dục ta đến cái cung còn chẳng có, ngươi nhân cơ hội này mà vào cái cung nào đó và giở thủ đoạn phong tình của mình ra đi, ngâm ca hầu hạ cho Hoàng đế nào đó, ngươi còn muốn dấu ta ư? Đương kim Hoàng đế si mê nhan sắc của ngươi, còn có ai dám ngăn hắn chứ? Ngươi là con tiện tì chỉ biết dựa vào dung nhan, về đến nhà còn không biết xấu hổ, lại còn đi lừa gạt ta? Tiện tỳ, đồ vô liêm sỉ, tiện nhân. Lý Dục ta có mắt như mù, không được để ngươi cưỡi đầu cưỡi cổ được nữa…"
Lý Dục tức giận run người, miệng nói không lưu loát, Tiểu Chu Hậu thấy hắn vậy, nước mắt dần khô kiệt, ánh mắt chợt trở nên vô hồn.
Đây là người đàn ông mà cô luôn yêu thương kính trọng sao? Vị tài tử trong số Hoàng đế, thương hoa tiếc ngọc, một Lý Dục với một kho kinh thư sao? Hắn tức giận, rít gào như sấm, giống như một con sư tử, hắn…hắn là người đàn ông của mình sao?
Tiểu Chu Hậu nhếch miệng cười ảm đạm: Hắn không tin thê tử của mình, hắn không thể bảo vệ được đất nước của mình, thần dân của mình, thậm chí cả người đàn bà của mình, khi hắn cho rằng mình chịu sự nhục nhã, phản ứng duy nhất của hắn là gán cho thê tử của mình là tiện nhân, thực quá lắm.
Lý Dục thấy mặt cô ảm đạm cười, giễu cợt mình, mạnh dạn tiến đến trước một bước, tát luôn vào giữa mặt cô, quát: "Con tiện nhân vô liêm sỉ, ngươi còn dám cười à, ngươi cười nữa đi".
Tiểu Chu Hậu hất mặt lên, lạnh lùng nói: "Tại sao ta không thể cười chứ? Ngươi có bản lĩnh thì đánh đi, đánh nữa đi, đúng, Quan Gia muốn cơ thể ta đấy, Quan Gia muốn ta hầu hạ đấy, Chu Nữ Anh xinh đẹp kiêu sa, đã rơi vào mắt xanh của Quan Gia, ngươi đoán đúng lắm, tất cả đều là sự thật, thế…thì sao chứ?"
Cô tức giận tiến lên một bước, quát: "Phu quân đại nhân đã tức giận tới cực điểm rồi sao? Thế ngươi giết ta đi. Ngươi là trượng phu của ta, ngươi là người đàn ông của ta, ngươi rút kiếm vào cung đi tìm tên gian phu lấy lại công đạo thì mới được coi là có bản lĩnh, ngươi có gan đó không?" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
"Ta…ta…" Lý Dục bị dao động, thối lui từng bước.
Tiểu Chu Hậu vứt luôn bộ quần áo cầm trên tay, búi lại tóc, cơ thể lõa đồ trắng nõn, cơ thể nửa kín nửa hở, vẻ đẹp rung động lòng người, cơ thể mềm mại dường như bị phong tỏa băng và hỏa, giọng lạnh như băng, ánh mắt như lửa thiêu trụi, cô đi gần lại phía Lý Dục, lạnh lùng nói: "Ngươi kêu đi, kêu to nữa lên đi, kêu nam nữ hạ nhân, để cho mọi người xung quanh đều nghe thấy nữa đi, để biết được phu nhân của Lũng tây quận công ngươi trở thành đàn bà của Hoàng thượng, ngươi thỏa mãn chứ?"
"Ta…ta…" Lý Dục không ngừng thối lui, đến cửa thì vấp vào cửa, suýt nữa thì ngã nhào ra cửa, vẫn sợ hãi thối lui, Tiểu Chu Hậu thấy bộ dạng hắn thảm hại liền bật cười lớn, cười run rẩy toàn thân, nhưng ánh mắt lại ngập tràn nước mắt.
Bỗng nhiên cô không cười nữa, quay người lại, trở vào cởi hết quần áo, dáng ngọc khoan thai bước vào bồn tắm, khẽ ngồi xuống, quay lưng lại phía Lý Dục, nói: "Đóng cửa lại, ta còn phải tắm, tháng sau…người ta phải vào cung hầu hạ Quan Gia rồi, nếu ngươi mà đánh ta có vến thương nào đó, thì Quan Gia sẽ không vui, mà Quan Gia không vui, cái đồ bỏ đi như ngươi sẽ lo lắng mà chết đi".
Lý Dục răng lập cập va vào nhau, từng chữ Tiểu Chu Hậu nói ra như đao sát muối, đâm vào trái tim rỉ máu của hắn, nhưng hắn đã không còn dũng khí mà mắng nhiếc nữa, càng không có dũng khí như người đàn ông, rút kiếm đén ngọ môn, nào dám liều mạng thịt nát xương tan, và càng không dám đưa chuyện gièm pha của Triệu Quang Nghĩa cho thiên hạ biết, hắn hét toáng lên, quay người bỏ đi.
Tiểu Chu Hậu cười lớn vài tiếng, hai hàng lệ tràn mi, lạc vào nước nóng quanh mình…