Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 429 : Ám chiến
Ngày đăng: 20:59 19/04/20
Phủ Lũng tây quận công không lớn, hai vợ chồng làm ầm lên, sát vách nhà họ là một thư sinh họ Tiêu tên Thư Hữu.
Cố nhân bát quái chi tâm, không thua người ta, Tiêu Thư Hữu nằm sấp bên tường nghe ngóng hồi lâu, rồi trở về rửa tay mài mực, phấn khởi viết vài câu nghe được: "Tiểu Chu Hậu làm phản từ cung, mắng nhiếc Lý Dục, Lý Dục xấu hổ, lén lút trốn đi".
Đây là tài liệu đầu tiên có được khi đề cập đến Tiểu Chu Hậu, song sau nhiều năm người sùng bái thơ ca của Lý Dục đã coi nhẹ sự ghi chép này, và miêu tả nó trở nên tốt đẹp hơn: "Vì bảo vệ thê tử, trượng phu không hề phản kháng, Tiểu Chu Hậu cam tâm chịu nhục, vô oán vô hối, cắm sừng Lũng tây quận công, hắn còn tưởng ái thê của mình tình sâu đậm, mỗi lần nhìn thấy cô vào cung trở về, đều ôm đầu khóc rống, muốn được cô đến thăm hỏi.
Không biết Triệu Quang Nghĩa vì lẽ gì mà không thấy hắn bỏ qua Tiểu Chu Hậu, nếu hắn muốn giữ lấy Tiểu Chu Hậu, đem nàng nhét vào trong cung, lúc nàng quá ư sợ hãi thì sẽ giết Lý Dục, noi theo Hoàng huynh năm đó chiếm Hoa Nhị phu nhân, song lịch sử bút ký người Tống ghi chép là Tiểu Chu Hậu làm chuyện xấu, là một Tiểu Chu Hậu ngày ngày tự cung trung phản, suốt ngày mắng nhiếc Lý Dục, Lý Dục hổ thẹn, lẩn tránh đi chỗ khác.
Tiểu Chu Hậu ngồi trong bồn nước nóng tắm, cô kỳ cọ cơ thể mình cho sạch, hàng lệ cũng đã cạn khô, nước cũng đã trở nên lạnh đi, cô mới đưa ra một quyết định lớn, phải sống sao như một người mà không phải người, như người con gái phàm tục mà không giống phàm tục, cuối cùng đã tìm ra một con đường đi cho bản thân mình, đưa ra một quyết định đúng đắn, đây là sự trưởng thành lớn lao của cô, là lần thứ hai cô đưa ra quyết định.
Lần đầu, là mười năm về trước, khi ấy cô 15 tuổi, mùa hè năm đó, cô vào cung thăm tỷ tỷ bị bệnh, vào một đêm trăng sáng, cô được anh rể rót vào tai những lời tâm tình mật ngọt, đầu cô cài trâm, tay cô đeo vòng, giầy thêu kim tuyến, lặng lẽ đi tới nam họa đường…
Mà giờ đây, sau 20 năm, cô đưa ra một quyết định. Vì mình yếu đuối, chỉ biết sống cùng với tên bỏ đi, giận chó đánh mèo thì không đáng. Vì hắn mà tuẫn thiết thì càng không đáng. Nhưng cô không muốn nhận cái kết cục do triều đại phong kiến giáng cho, không vì bất cứ ai, chỉ vì cô không tình nguyện. Cô rời khỏi bồn tắm, mặc quần áo, trang điểm.
Một tờ giấy được cô rút ra đặt ở dưới hộp trang sức, đó là thứ mà Triệu Khuông Dận băng hà không lâu Dương Hạo đã từng mượn tuyệt bút Lý gia cô phóng hoành sơn tiết độ rời xa kinh sư lệnh cho một cô gái che mặt giữa đêm vào khuê phòng cô đưa cho cô thứ này, và cô đã cẩn thận cất nó, cô cầm và ra khỏi phòng, thần thái tự nhiên, rồi quay sang dặn dò với bọn nô tỳ: "Chuẩn bị kiệu, bổn phu nhân phải ra ngoài, đến Thiên kim nhất tiếu lầu…"
"Kéo tên nghịch tử này đi ra, lệnh cho người bịt cái mồm nó lại, an nhàn thoải mái thì không muốn, cứ thích làm ầm cả lên.
Vốn hôm đó hắn đã qua loa mắng nhiếc đứa con cho có lệ, nhưng hôm nay hắn nói rất chuẩn. Hắn định tự mình giết chết Hoàng huynh, may mà…may mà hắn hiểu được sự lợi hại, sau khi vào điện mới hỏi thẳng, nếu không thì tin truyền ra, thực sự là không thể tưởng tượng nổi.
Triệu Quang Nghĩa nghĩ đến hậu quả khôn lường, đầu ngón tay lạnh buốt: "Nó sao tự nhiên lại cuồng lên thế, rốt cuộc là nghe nói được gì? Vương Kế Ân đã hiểu được sự lợi hại của đám người bên cạnh, xem ra họ cũng sẽ không nói hàm hồ gì, hơn nữa, tin tưởng như thế, có gì sẽ ngay lập tức chạy tới hỏi phụ thân".
Triệu Quang Nghĩa càng nghĩ càng sợ, sau một lát, nội thị đô tri chạy lại, nói: "Quan Gia, nô tỳ nghe dò hỏi rõ ràng rồi".
Triệu Quang Nghĩa trợn mắt, lạnh lùng nói: "Ngươi nói đi".
Cố Nhã Ly cúi người, đầu không dám ngẩng, nhỏ giọng: "Quan Gia, nô tỳ hỏi nội thị cung tỳ trong phủ Hoàng tử, chưa bao giờ có người vào cửa kính thăm Hoàng tử, song Hoàng tử đã từng xuất cung đi chơi một chuyến, không nghe khuyên bảo, sau khi về tính tình thay đổi, nổi giận không thôi".
"Ngô Vương phủ?" Triệu Quang Nghĩa đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Cố Nhã Ly.
Cố Nhã Ly run run nói: "Vâng".
Triệu Quang Nghĩa thở dốc, sắc mặt trở nên bình tĩnh, xua tay nói: "Đứa trẻ này tính tình ngay thẳng, chắc chắn là có chuyện gì với Đức Chiêu ca ca rồi, mới thay đổi vậy, Trẫm biết rồi, ngươi lui ra đi, nói với Mộ Dung Cầu Túy mau mau dạy bảo Đức Sùng, nó giờ là Hoàng tử trưởng, ngôn hành cử chỉ đều phải chú ý".
"Nô tỳ tuân chỉ". Cố Nhã Ly đồng ý một tiếng, rồi thối lui.
"Ngô Vương…Triệu Đức Chiêu?"
Triệu Quang Nghĩa tức giận, hắn chắp tay sau lưng đi lại quanh điện, rồi bỗng dừng bước, khóe miệng mỉm cười: "Người đâu, truyền chỉ, gọi Trình Vũ, Tôn Kỳ, Cổ Khảm, vào điện kiến giá".
Sau một lúc, vài nha môn mà hắn gọi đến đã lục tục vào điện, Triệu Quang Nghĩa ngồi trên, chính giữa điện, thần thái ung dung, mấy vị thân tín làm lễ nghi xong, đứng gọn sang hai bên, Triệu Quang Nghĩa mới nói: "Tống Quốc ta lập quốc được hơn mười năm, thống nhất Trung Nguyên, và dành được những thành tựu về văn hóa giáo dục, thực khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ, giờ các nước Trung Nguyên, Ngô Việt sớm đã xưng thần, duy nhất Hán quốc nho nhỏ không chịu quy phụ, Trẫm có ý chịu di chỉ của tiên đế, sớm thu phục hán địa, các vị ái khanh, thấy sao?"
Phủ Khánh Vương, trên bàn có mấy tờ truyền đơn, Khánh Vương lật đi lật lại xem, rồi ngẩng đầu nói: "Thứ này có vấn đề gì?"
Da Luật Mặc Thạch nói: "Đại nhân, truyền đơn được rải vào trong thành phần lớn có mưu đồ kích động quân và dân tráng Ngân Châu tạo phản, nó còn đe dọa chúng ta phải hiến thành đầu hàng nữa, bên trên đều nói trắng phớ ra đấy, lẽ nào mấy chữ đó quân binh xem không hiểu, nhưng thuộc hạ phát hiện ra nội dung của tờ truyền đơn vô cùng kỳ lạ, cái thứ chữ viết lên khó mà phân biệt, như thơ mà không phải là thơ, như lời mà không phải là lời, người đọc sách tinh thông chữ Hán cũng không thể giải thích nổi, thuộc hạ nghĩ, chắc chắn là thứ dành riêng cho người nào đó đọc".
Khánh Vương bèn nói: "Ý ngươi là trong thành Ngân Châu ta có người của bọn chúng?"
Long Hưng Dực chau mày nói: "Không phải không có khả năng, Mặc Thạch đại nhân đưa mấy tờ truyền đơn cho thuộc hạ xem, thuộc hạ tập trung mấy tướng quân đến, cái thứ viết trên truyền đơn thật kỳ quặc, sau một hồi chúng thần bàn bạc, cảm thấy có gì đó không ổn, cho nên mới đến bẩm báo đại nhân".
Ánh mắt Khánh Vương bỗng sáng lên, lạnh lùng nói: "Xem xem tay chúng dài cỡ nào?"
Long Hưng Dực nói: "Đại nhân, dài ngắn hay không không quan trọng, điều cốt lõi ở đây là căn cứ vào những gì chúng ta thấy, chúng đang ngầm thông báo người trong thành, địa vị chắc chắn không thấp, chắc chắn sẽ có tác dụng tới chiến cục hoặc với những điểm quan trọng, nếu chỉ là tên tai mắt bình thường, chúng sẽ không có sự liên hệ một cách phung phí như vậy, cứ coi là có liên hệ rồi đi, thì những tên này giúp đỡ được gì với quân địch ngoài thành chứ? Theo lẽ thường mà thấy, người chúng muốn liên lạc tất sẽ có sự ảnh hưởng lớn, đây là chuyện không thể không quan tâm, phải biết…".
"Đường quốc mới hàng, lòng dân còn chưa ổn định, nếu như chúa cũ không trong sự khống chế của Triệu Quang Nghĩa..."
"Lý Dục vốn nhát gan, lúc làm Hoàng đế còn không dám giao chiến quyết tử với Tống, huống hồ lại đồng ý làm chuyện này, ta lo..."
"Ha ha, Lý Dục nhát gan nhưng Giang Đông đâu phải không có hào kiệt, họ chỉ là không có danh phận mà thôi, chỉ cần Lý Dục biến mất khỏi thành Biện Lương, chỉ cần lời đồn ấy truyền ra, tất sẽ lợi dụng được lòng người, huống hồ Lý Dục lại nằm trong tay chúng ta, lẽ nào lại không thể giúp cho ta được gì sao?"
"Ồ...chiếm lấy lòng dân, đây quả là một kế hay, nhưng...việc đại sự, thái úy sao cử ai đi bàn bạc với Tiểu Chu Hậu đây? Cô ta dẫu sao cũng là đàn bà, có thể giúp gì được đại sự, việc quan trọng nên tìm Lý Dục bàn bạc mới phải".
"Lý Dục...Lý Dục tuy có quốc gia nằm trong tay, trọng binh thì cũng vậy, song lại không xứng đáng với long bào, có thể bảo hắn võ trảm Lâm Nhân Triệu, văn sát Phan Hựu Lý Bình, tự chặt cánh tay, nguy cấp thì xin hàng, rồi lại đổi ý, rồi lại xin hàng, làm cho quần thần không biết xử lý ra sao, sĩ khí thì đại nhu, một tên nhát gan do dự, giờ quỳ gối xưng thần, ăn nhờ ở đậu, hắn mà cũng xứng đáng để ta đi bàn bạc sao? Ta không dám mạo hiểm".
Thôi Đại Lang nhếch miệng cười.
Dương Hạo lại nói: "Việc này chỉ có người bên cạnh mới có thể làm được, tóm hắn, dắt hắn bảo hắn không thể không đi, người này....ngoài Tiểu Chu Hậu ra, thì tìm đâu ra người thứ hai nữa".
"Tiểu Chu Hậu có thể thương lượng, bàn bạc?"
"Có gì là không thể chứ? Chỉ cần cho cô ấy cơ hội, được, coi là một khả nhăng, nếu như cô ấy muốn rời khỏi Kinh thành, người của ta sẽ đưa họ ra khỏi đó ma không biết quỷ không hay, thực ra...ta cũng có vài thuộc hạ ở Kinh thành, nhưng so với Đại Lang, thực không bằng, nên ta muốn mời Đại Lang giờ phái vài người đi tới Biện Lương chuẩn bị, một khi có cơ hội, họ sẽ thoát khỏi một cách dễ dàng hơn".
"Ha ha...được, việc này để ta lo".
"Rồi, trộm một tên cũng là trộm, trộm hai tên cũng là trộm, ta muốn nhân cơ hội này lấy đi những thuộc hạ của Đường quốc, những tên luôn không trung thành tận tâm với Triều Tống mang đi theo".
"Đưa Lý gia ra khỏi Biện Lương là để cho Triệu Quang Nghĩa bị cản trở, song...ngươi không phải muốn đưa hắn lên võ đài cùng Triệu Quang Nghĩa sao?"
"Đương nhiên là không phải, hắn...không đưa lên được".
"Ra là vậy, lấy thuộc hạ của hắn có ích gì?"
Dương Hạo thở dài nói: "Lý Dục tuy là bất tài song lẽ nào ta lại không thể dùng hắn làm việc có ích cho ta sao?"
"Mấy tên này đầu hàng Tống song vẫn trung thành với Đường, lẽ nào cũng có ích cho Thái úy?"
"Lòng người mà, mời chào họ, nếu như chúa phi hiền chúa, coi là người được ngươi mời đến năm lần bảy lượt, sớm muộn thì cũng đổi ý thôi".
"Ha ha, nói hay lắm, việc này ta sẽ bảo người đi làm luôn".
"Rồi, chỉ cần bảo họ yên tâm mà rời đi, gia quyến cũng đi theo luôn, người đông sợ không dễ bảo mật, việc này Thôi huynh không phải lo, vội vàng phái người đi, không biết có thể thành sự hay không?"
"Ha ha, chẳng có gì khó cả, có một chuyện ta luôn nghĩ mà vẫn chưa có thời điểm thích hợp nói cho Thái úy biết. Kỳ thực, Bạch Lâm mà ngươi cười chính là người của ta".
"Thục trung ngự trù Bạch Lâm?"
"Không sai, đáng xấu hổ là, khi đó Đại Lang chỉ chú ý đến Thái úy, không biết Thái úy có phải là người có thể phó thác tương giao hay không, giờ ta ngươi đã hiểu nhau, việc này, ta lại không muốn giấu gì Thái úy thêm nữa..."
Nghĩ đến đây, Dương Hạo không cầm nổi chua xót, Thừa Tự đường có tài sản kếch xù, không biết có bao nhiêu kì nhân dị sĩ, cái gì cũng nhúng tay vào, nhân vật hạt nhân của Thừa Tự đường đương nhiên là thông minh giỏi giang, đầu óc sắc bén, cũng may, lúc đầu Đại Đường thất tông ngũ tính họ đứng trước đài, đến Hoàng quyền cũng có thể thao túng, song tai ương đến hiến hậu duệ của họ bị phòng bị, từ đó Thừa Tự đường và mưu lợi không đứng trước đài, nếu không thì không biết thiên hạ còn biết bao mưa gió ập đến.
Giờ họ không đặt mưu quyền làm mục đích nữa, cơ cấu tổ chức tương đối lỏng lẻo, những mối quan hệ khắp nơi nơi không có thế lực nào theo, có thể bay múa ống tay trong đám thế lực ấy, chi phối, thấy rõ tiên cơ, chu đáo đề phòng. Làm như vậy bảo đảm được lợi ích của Thừa Tự đường, và bảo đảm đúng hẹn sẽ không bị sự đả kích gì, khiến họ không cần treo cổ thân cây, và lại có một cái tôn làm chốn nương tựa.
Ngẫm kỹ ra, sự tồn tại của Thừa Tự đường giống như một loại ký sinh trùng, nó không cần phải kiếm ăn mà chỉ ăn bám, hút lấy những chất dinh dưỡng từ loại khác, một khi biết được ký chủ khó sống thì nó lập tức bỏ chạy, lúc đầu họ muốn lôi kéo Lân Châu Dương Thị là như vậy, giờ lôi kéo ta cũng vậy, chỉ cần giữa chúng ta có giá trị để chúng lợi dụng, thì chúng sẽ không buông tha cho ta, hơn nữa sẽ không coi ta là địch, nhưng như vậy, không thể chỉ dựa vào mấy người này, lợi dụng lẫn nhau, rốt cuộc không thể trở thành cánh tay của ta được.
Hắn lại đổ dồn ánh mắt vào phía thành Ngân Châu đen kịt, kế hoạch hôm nay không biết Khánh Vương có trúng kế không đây, có giết Dương Kế Nghiệp không đây….