Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 433 : Bẫy thành

Ngày đăng: 20:59 19/04/20


"Trúc vận cô nương"



Vừa thấy bóng Trúc Vận, Lý Nhất Đức nở nụ cười, lớn giọng nói: "Cô nương luôn xuất hiện đúng lúc, lão phu đợi đã lâu rồi".



Trúc Vận nhìn Lý Nhất Đức khoanh tay, tựa người vào nghế, đám võ sĩ bên cạnh trông rất hung mãnh, thản nhiên nói: "Lão gia tử nghĩ sao?"



Lý Nhất Đức nhìn Trúc Vận vẻ nghi hoặc, trầm giọng nói: "Lão phu muốn biết, nếu lão phu có thể giúp Dương thái úy một tay, Dương thái úy có thể bảo đảm được gì với lão phu chứ? Lão phu sao có thể đủ tin rằng, Dương thái úy có thể khống chế được nhân mã Khiết Đan, sau khi vào thành sẽ khống chế được loạn binh đánh chém đốt thành, hại bách tính Ngân Châu ta?"



Trúc Vận nghe hắn nói vậy, mừng thầm, mặt bình tĩnh, giơ ngón tay cái lên nói: "Lão gia tử có tấm lòng sáng như gương, luôn lo lắng cho sự an nguy của bách tính Ngân Châu. Còn về nghĩa thiện của Dương thái úy thì lão gia tử cứ yên tâm. Không chỉ Ngân Châu, Lô Châu cũng vậy, đều là cờ hiệu của Đại Tống, ở lãnh thổ này, ai dám làm chuyện ngu xuẩn đây?



Hơn nữa, Lý Quang Duệ bất lực tạo phúc cho Ngân Châu, để nó rơi vào tay phản tặc Khiết Đan, thái úy nhà ta một khi lấy được Ngân Châu, sẽ chắp tay dâng nó cho Lý Quang Duệ sao? Đương nhiên là không có chuyện đó rồi, về sau Ngân Châu này là của thái úy nhà ta, nếu Ngân Châu trở thành một tòa thành chết, thì lấy về có ích gì? Thái úy nhà ta có tâm tư riêng, thực tế ra, chỉ cần lão gia tử giúp thái úy nhà ta đoạt được Ngân Châu, thái úy nhà ta sẽ tận tâm bảo toàn Ngân Châu".



Lý Nhất Đức không hề động đậy, tỉnh táo nói: "Đạo lý là đạo lý, nhưng thành trì một khi bị phá, binh lính Khiết Đan sẽ làm được gì nữa, ta rất hiểu, không cần nói Dương thái úy, dù là Khiết Đan Nam viện Đại Vương Da Luật Tà Đặc cầm kiếm đích thân đứng ở đầu thành thúc binh cũng không thể kìm được mãnh hổ".



Trúc Vận giơ ngón tay ra, khẽ lắc lư, cười nói: "Lão gia tử chỉ biết một mà không biết hai, quá ư sốt ruột, Trúc Vận còn chưa nói xong đấy chứ. Thái úy nhà ta chắc hắn sẽ không để Ngân Châu rơi vào tay binh Khiết Đan, bảo toàn được sự an nguy của dân chúng, là vì…nếu như lão gia tử giúp đại nhân nhà ta một tay, tham gia cuộc chiến chiếm thành, đại nhân nhà ta sẽ không để cho người Khiết Đan nhúng tay vào".



"Ý ngươi là…Lô Châu tự lực hoàn thành?"



"Đúng vậy, đánh úp ban đêm thành Ngân Châu, do quân Lô Châu ta tự thực hiện. Đợi đến khi người Khiết Đan phát hiện ra điểm khác thường, đầu thành Ngân Châu đã lay động chủ soái của thái úy nhà ta rồi, sứ mệnh của Da Luật Tà Thuyên là Khánh Vương Da Luật Thịnh tạo phản, không phải là đoạt thành Ngân Châu với thái úy nhà ta, nếu như chúng ta giao đầu của Da Luật Thịnh, hắn có dám chắc chắn đoạt được Ngân Châu, mà trở mặt với thái úy nhà ta? Nếu như chúng ta thiết kế nó tuyệt một chút, chỉ đuổi Khánh Vương mà không giết, ngươi nói xem Da Luật Tà Thâu/Du sẽ đến đoạt thành hay là đi đuổi theo Da Luật Thịnh đây?"



Lý Nhất Đức chau mày, nói: "Dựa vào nhân mã các người có thể đoạt được trước khi người Khiết Đan tỉnh ngộ rồi tăng tốc khống chế được toàn thành Ngân Châu, có thể hay không? Hôm nay đội quân Lô Châu công thành, lão phu từng nhìn về phía đầu thành, thấy bụi đất bay tung lên sau quân doanh ngươi, đại quân đi lại không biết mệt mỏi, lúc đầu cũng cứ nghĩ rằng các ngươi có viện binh đến, nghĩ lại cho cẩn thận, thì có rất nhiều điểm nghi vấn. Lô Châu không có nhiều binh mã như thế, nếu như là hai thế lực Chiết Dương cho thái úy vay binh, đại quân nhân mã đường dài đánh chớp nhoáng, thanh thế mở rộng cũng không thể dấu được tai mắt Khánh Vương. Các ngươi sẽ không nghĩ rằng Khánh Vương có gián điệp ở khu Hoành Sơn sao?"



Trúc Vận mỉm cười nói: "Sau doanh trại có binh tập luyện đó chính là kế nghi binh. Khánh Vương nhìn thấy như vậy, ở chỗ cao thấy rõ sơ hở. Ngay cả hắn không có mật thám thì cũng không dấu nổi hắn, lại còn làm khó lão gia tử, chỉ căn cứ vào điểm này mà phân tích, thì biết rõ mánh khóe này, thủ đoạn này tuy không qua mắt được Khánh Vương song cũng không dấu được lão gia tử, cần giấu cho sĩ binh và dân chúng mà thôi. Sĩ khí của họ sẽ dư thừa rất nhiều".



Lý Nhất Đức trầm giọng nói: "Đã là như vậy, các ngươi đoạt thành binh mã sẽ như thế nào đến được? Dựa vào năm bảy nghìn binh ở trong doanh các người sao? Cần biết rằng một khi đêm tối vào thành, là một bãi hỗn chiến, trong cái bóng đêm đen thui ấy, đầu đường cuối hẻm, đánh cho nát vụn thây, sự chuẩn bị lương thực, quân kỷ nghiêm minh, chỉ đạo thống binh cũng chả có ích gì, căn bản là binh lực không nhiều, các ngươi làm như thế, vào thành tứ hạ nhất phân, chớ nói đến khống chế được cả thành, không bị Khánh Vương nuốt gọn mới là lạ".



Trúc Vận hừ nhẹ lại nói tiếp: "Nếu như thái úy nhà ta còn đủ binh lực thì có thể bảo đảm tốc chiến lấy thế áp đảo khống chế được toàn thành không?"



Lý Nhất Đức phản bác: "Dựa vào vũ khí công thành và lương thực ở Lô Châu, nếu như có thể chế ngự được binh lực toàn thành, cuộc chiến sẽ oanh liệt sao? Tại sao đến giờ vẫn không dùng chứ?"



Trúc Vận nói: "Sỹ binh cũng phải dẫm được hai chân của mình lên vùng đất rắn chắc thì mới có thể áo dụng lực lượng của hắn; Ngựa khỏe là con mà một ngày chạy được cả nghìn dặm, nếu như vướng phải đất bùn, hồ ao thì đương nhiên không phát huy được tốc độ. Lão gia tử nên biết rằng, tướng sĩ chưa bao giờ thực hành công thành, người có nhiều thì cũng sẽ đi đến chỗ chết, Khiết Đan có năm vạn thiết kỵ dũng mãnh, đến từ lục viện bộ tinh nhuệ nhất, tung hoành thảo nguyên, nhưng ở dưới thành Ngân Châu, biểu hiện của họ sao có thể so sánh được với binh mã Lô Châu ta. Binh cần phải có phương pháp đi kèm, ngươi nói có đúng không?"
Quân đội của Tiểu Dã Khả Nhi người như hùm cọp, ngựa như rồng, lao nhanh vào, tiếng trống đánh vang rền như sấm, tiếng hò hét nổ tung trời.



Lúc này, khắp nơi trong thành đã dấy lửa chiến tranh, Lưu Kế Nghiệp ngồi trong tù phát hiện ra mấy tên lính Khiết Đan đã ăn no uống say nằm ở cái bàn ở giữa, gáy khò khò như sấm, song vẫn thấy có gì đó khác thường, thấy tên đó luôn bị người Khiết Đan đến kêu đi hét, luôn bị sai vặt bỗng lén lút đi đến, tay cầm một lưỡi dao nhỏ, tóm lấy bím tóc của tên binh Khiết Đan như cầm cái đầu lợn, rồi lập tức đi về phía người thứ hai…



*******



Da Luật Thịnh quất ngựa chạy như điên, gió thổi tới tấp vào mặt hắn, trong bóng đêm không biết có bao nhiêu binh mã cũng quất ngựa như vậy chạy đuổi theo hắn, lòng hoảng sợ, hắn chỉ có thể nhìn thấy phía xa xa lũ người cầm đuốc như nước sông chảy cuồn cuộn đuổi theo hắn.



Bại trận lần này, bại tới mức hắn sắp giết chết Da Luật Hiền, từng giờ từng phú ngồi ghế Hoàng đế không hiểu ra sao cả. Lần đó không chuẩn bị chu toàn, nhưng đã tính đi tính lại rồi, đến cửa doanh trại có mấy tên binh sĩ chiếm lấy kế hoạch tiến vào, song có điều không thể ngờ là xuất hiện ba tên nô lệ, làm hỏng đại sự của hắn. Lần này, hắn vốn nghĩ rằng không thể sức mạnh nào phá được thành Ngân Châu, có thể kháng lại được ba năm năm với Khiết Đan, Lô Châu, mãi đến khi chúng chết, hao tổn hết sạch thì chúng mới không còn sức lực đâu mà phản nữa, và điều càng không thể mảy may nghĩ đến đó chính là đã chiếm được một nửa binh và dân tráng Ngân Châu thì bỗng nhiên chúng lại tạo phản.



Đến khi hắn ngộ ra điều đó thì khắp thành đã dấy chiến trận, tướng soái thì tìm không thấy đâu, khắp nơi chiến tranh liên miên, nơi nơi là những cái xác chết ngổn ngang, binh Ngân Châu tạo phản, dân tráng Ngân Châu tạo phản, dân chúng toàn thành loạn lạc.



Đêm tối, binh Đảng Hạng công thành như có thần tiên giúp đỡ, nhanh chóng chiếm được phủ Khánh Vương, Đông Thành, Bắc Thành, Nam Thành, binh lính xông vào thành, thời loạn đã đến.



Tình hình như thế có muốn chỉ huy thì cũng chẳng có tác dụng gì, Khánh Vương quyết định thật nhanh, lập tức chỉ huy binh, dẫn binh giết hướng tây vực, dù biết rõ Dương Hạo vây thành, cố ý để chừa lại tây vực để làm bẫy đường sống thoát chết, lcus này cũng chỉ có thể liều mình xông đến, nếu như không thể đi nữa, thì không đợi đến trời sáng, hắn có thể chết dưới lưỡi đao của một tên vô danh tiểu tốt nào đó.



Da Luật Thịnh nhổ lấy lá cờ, xông thẳng về phía tây vực, miệng hét lớn, không ít binh Khiết Đan đánh trận thấy đại kỳ Khánh Vương thì tụ tập lại, đuổi theo hắn hướng về phía tây vực, nửa đường gặp Da Luật Mặc Thạch lãnh binh phía trước tìm hắn, hai bên hợp binh lại, chạy tới phủ Khánh Vương chính là gần Ngân Châu phòng ngự sử phủ, không biết từ đâu lại giết một đội mặc giáp đen ở ngực, khăn cuốn đầu, khiến binh mã đoản đao tấm chắn, người tuy không đến năm trăm người song sát khí đằng đằng, khí thế hừng hực, xông thẳng tới đại kỳ của Da Luật Thịnh, Da Luật Mặc Thạch vội vàng phân thân binh, đích thân cực địch, giờ không biết sống chết thế nào, có bình yên mà tháo chạy hay không. Tiếng rầm rầm khua chiêng gõ mõ giống như đám lửa hủy diệt đến chỗ này.



"A" một tiếng kêu thảm, một sĩ binh phía trước bỗng ngã từ trên yên ngựa xuống, Da Luật Thịnh há hốc mồm, đoạn đường phía trước có kẻ mai phục, lúc này kỵ binh xông về phía trước liên tiếp ngã nhào từ trên ngựa xuống, chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí vang, một người một ngựa lồm cồm bò dậy, Da Luật Thịnh hô lớn: "Phía trước có bẫy, mau chạy về phía bắc".



Ánh lửa bập bùng trong đêm tối, Da Luật Thịnh cũng không biết được nó là con đường hay là đường đất hoang, đám người ngựa quẹo hướng bắc mà chạy, truy binh đuổi tới gần, binh mã đuổi theo như bay phi đến gần chúng, nhằm hướng Da Luật Thịnh để lấy bằng được đầu của hắn, một đám thì bắn tiễn về phía trước chúng, rõ ràng đây là kế hoạch được vạch ra chu toàn, hắn sao dễ dàng chạy cho được.



Da Luật Thịnh ghìm chiến mã nhìn về phía tây, bên đó một màn đen u tối, không biết sẽ có bao nhiêu cái bẫy chờ hắn, nhìn sang phía nam, là rừng rú, nhìn sang phía đông, khắp nơi là lửa đuốc, hắn như đứng giữa bốn mũi tên bao vây, Da Luật Thịnh tức giận, giật mạnh cương ngựa, cầm đao trong tay, hét lớn: "Thà chết trận, quyết không hàng, giết".



"Giết, giết, giết". Tiếng hô vàng, Da Luật Thịnh nghe rõ mồn một, trấn an lại, những binh sĩ theo hắn chạy ra thành còn khoảng nghìn người, đám nhân mã này chỉ có tham chiến và không biết chừng cái mạng sẽ không còn tồn tại nữa.



Hắn hét lớn, quất mạnh roi vào hông ngựa, quay lại nhìn đám truy binh theo hắn, binh sĩ cùng tộc và đám Hoàng đế Khiết Đan thề chết truy bắt cho hắn, mối thù không đội trời chung này người bộ tộc Bạch Cam không chút do dự đi theo hắn nguyện sống chết…



Cấp bách là toàn bộ nhân mã của Da Luật Tà Chẩn, binh phân thành bốn ngả đường, mỗi ngả có khoảng bốn vạn binh, vừa nhìn thấy Da Luật Thịnh quay người đánh tới, Da Luật Tà Chẩn cười nhạt một tiếng, trong màn đêm ánh sáng không đủ chiếu rõ ngọn cờ, và khi đuổi theo lệnh hô chiêng gõ trống, hắn lập tức dựa vào ngọn lửa mà xếp chúng lại thành một chữ cờ hiệu, hiệu lệnh cho ba bộ thành vòng tròn vây lấy quân địch, đề phòng có tên nào đó chạy thoát được, đám quân tản ra tạo trận hình, bức ép phủ Da Luật Thịnh.