Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 434 : Ôm Ngân Châu

Ngày đăng: 20:59 19/04/20


Dương Hạo đêm hôm tập kích Ngân Châu, hơn bốn vạn quân tinh nhuệ giữ sức dưới sự chỉ đạo của đệ tử Lý gia trong ngoài phối hợp với nhau, tăng tốc chiếm lấy các cửa ải trọng yếu, tiếng chém giết đã truyền vào trong quân doanh của Khiết Đan, Da Luật Tà Chẩn nghe vậy cảnh giác, chỉ thấy trong thành nơi nơi xảy ra chiến loạn, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn vừa phái người liên lạc với Dương Hạo, vừa nhanh chóng tập kết quân đội, những binh sĩ vừa mới nghỉ ngơi được lệnh tập trung, phòng ngừa xảy ra chuyện.



Lúc này Dương Hạo đã phái người nhanh chóng tới gặp hắn nói binh Ngân Châu bất ngờ tạo phản, mở thành nghênh quân Dương Hạo vào thành, bộ đội sở thuộc Lô Châu đang tạo phản chiến đấu với binh Ngân Châu và binh Khiết Đan, tấn công quân thủ đầu thành, Khánh Vương Da Luật Thịnh đã bỏ chạy về tây vực, có khả năng trốn chạy, xin Da Luật đại vương mau chóng viện trợ.



Da Luật Tà Chẩn có sứ mệnh là tiêu diệt tên phản nghịch Da Luật Thịnh, vừa nghe nói có khả năng hắn bỏ trốn, thì không nghĩ nhiều, lập tức huy quân đuổi theo. Hai thành bắc, đông nằm trong tay quân Khiết Đan, nhân nội loạn hắn cố nhiên có thể đắc thủ, nhưng trì hoãn này chỉ sợ Da Luật Thịnh sẽ chạy mỗi ngày, cho nên Da Luật Tà Chẩn huy quân men theo đường sông tới tây vực, đợi hắn đến tây vực một cái, Khánh Vương Da Luật Thịnh vừa ra khỏi thành, Da Luật Tà Chẩn lập tức đuổi theo sau, bám riết không tha và cuối cùng thì quyết chiến với Da Luật Thịnh: "Giết". Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn



Song phương còn có đất hai tiễn, đội quân Da Luật Tà Chẩn đột nhiên lại phân tán, trở thành một mũi tên trúng ba đích, đội hình xung phong thăm dò phía trước giống như con dao sắc bén, bám riết lấy hai bên đội hình của Da Luật Thịnh, bên cánh sườn, mưa tiễn bay đầy trời giết liên tiếp nhân mã của Da Luật Thịnh, liên tục có tên ngã ngựa, trận hình càng vót càng mỏng: "Giết, giết, giết".



Hai bên còn chưa vật lộn đã đỏ cả mắt, cho nên đội quân kỵ sĩ giơ cao mã tấu, quất mạnh roi vào mông ngựa, hai chân đạp mạnh vào hông ngựa, tạo tư thế quyết chiến đến cùng.



Hai đội quân hừng hực khí thế chạm mặt nhau, đánh kiểu giáp lá cà, mũi tên sắc bén bay ra khỏi cung va vào nhau chan chát, tên bay đổi hướng. Tài năng của kỵ binh xung phong thể hiện được uy lực của nó, nhưng tên va chạm mất đi cái đầu thì có ích gì?



Tay Da Luật Thịnh cầm một viên đá, máu chảy, quân địch trước mặt ngã ngựa liên tục vì bị hắn ném cho, tay chân chia lìa. Da Luật Thịnh vốn dùng đại đao, chiến mã thì dũng mãnh vô địch, nhưng ban đầu hắn vào cung hành thích vua bị la Khắc Địch đâm thương thủng vai, dù đã được điều trị nhưng một bên bả vai vẫn không có lực lớn lắm, nên hắn đổi sang dùng mã tấu, như vậy so với võ công lúc trước của hắn đại đả chiết khấu, nhưng so với binh sĩ bình thường vẫn có sức mạnh áp đảo.



Máu tươi phun ra, dựa vào võ công của hắn, khí thế hừng hực và thể lực cường tráng, Da Luật Thịnh vẫn xông lên phía trước hô: "Giết".


Chiết Tử Du rất hài lòng câu trả lời của hắn nói: "Được rồi, chàng ý, Dương thái úy ạ, đại nhân đại nghĩa, đáng được ngợi khen, nhưng… giờ Ngân Châu đã được đoạt về, chàng sẽ giao lại cho Lý Quang Duệ không vậy?"



Dương Hạo đại nghĩa nghiêm nghị nói: "Đó là đương nhiên rồi. Ngân Châu này không phải là mảnh đất vô chủ, giang sơn xã tắc của triều đình, há có thể tự chiếm dụng. Nhưng Tây Bắc không ổn, vì không để Ngân Châu lại một lần nữa rơi vào tay ngoại địch, để bách tính Ngân Châu không phải chịu lầm than một lần nữa, bổn thái úy sẽ cố gắng hết sức, tạm thời sẽ quản lý Ngân Châu, đợi đến khi Lý Quang Duệ đại nhân giải quyết xong việc của Thổ Phiên, Hồi Hột, có khả năng bảo toàn, giữ gìn được Ngân Châu thì bổn thái úy nhất định sẽ giao Ngân Châu lại cho hắn".



Chiết Tử Du lấy tay che miệng cười, nàng mím môi lại để nén cười, Dương Hạo thấy vậy cũng cười theo nói: "Tử Du, thực là khi nàng cười ta rất thích nhìn nàng, miệng nhỏ nhỏ như anh đào, vốn đã đẹp rồi, khi cười nàng không cần che miệng đâu".



Chiết Tử Du trợn mắt lên nhìn hắn, nũng nịu: "Bảo chàng dùng nhân mã của Đảng Hạng Thất Thị, Hạ Châu Lý Quang Duệ một khi mà biết được tin này, sẽ biết thân tín đại hoạn ở Ngân Châu, mà không ở Thổ Phiên và Hồi Hột. Chàng ở Thổ Phiên và Hồi Hột có cái uy nhất định, nhưng dựa vào lực lượng của chàng giờ không đủ để thao túng họ, nếu Lý Quang Duệ không tiếc chi phí và giảng hòa, lại chỉ huy quân tiếp ứng thu Ngân Châu trước, chàng có giao Ngân Châu cho hắn không?"



"Đương nhiên, chẳng có gì phải nghĩ cả". Dương Hạo không chút do dự trả lời rồi lại nói tiếp: "Nhưng…nếu lúc đó quân dân Ngân Châu, người Khương Hoành Sơn, các bộ Đảng Hạng, Thổ Phiên của Ngân Châu, dân chúng Hồi Hột không tin tưởng sự lãnh đạo của Lý Quang Duệ có thể giữ được Ngân Châu, kiên quyết yêu cầu bổn thái úy gánh vác trách nhiệm ấy thì sao, haiz…lòng dân đã quyết thì không thể trái, ý dân đã quyết thì không thể đổi, …bổn thái úy chỉ có gánh vác trọng trách này mới đền trả được sự tín nhiệm của họ.



Chiết Tử Du âu yếm nhìn hắn, mãi sau mới cất tiếng nói: "Dương thái úy, trước đây thiếp thực sự chưa nhìn thấy mặt này của chàng".



Dương Hạo nghiêm túc nói: "Nàng cứ từ từ mà tìm hiểu thì sẽ phát hiện ra, ưu điểm của con người ta không chỉ dừng ở đây đâu".



Chiết Tử Du nhướn mũi, khẽ hừ nhẹ một tiếng không nói gì. Dương Hạo liếc mắt sang nhìn nàng, nói giọng khàn khàn, thủ thỉ vào tai Chiết Tử Du: "Tử Du, nàng có muốn xâm nhập và tìm hiểu con người ta không?"