Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 442 : Sinh ra là Thiên Tử

Ngày đăng: 20:59 19/04/20


Liêu Quốc Thượng Kinh, đại nội, cung Nguyệt Hoa.



Một nhóm thị vệ ra ra vào vào trong cung, dáng vẻ hết sức vội vàng. Những nữ binh trong tay cầm đao, mặc áo màu đỏ, cảnh giới hết sức nghiêm ngặt.



Trong sân tể tướng ở phía Bắc, lão già cao tuổi nhất trong gia tộc họ Tiêu – Tiêu Đỉnh đem theo mấy người thân tín của Tiêu Xước và vài lão vương gia đức cao vọng trọng của gia tộc Gia Luật đang đi đi lại lại như kiến bò trên chảo trước điện Nguyệt Hoa, ai nấy đều mang nặng tâm trạng.



Trong cung Nguyệt Hoa, một nữ nhi mười chín tuổi đang sắp sinh em bé, ở bên cạnh là người nhà. Dù đây là một chuyện thường tình vẫn hay xảy ra ở những gia đình bình thường, nhưng đối với hoàng gia thì đây lại là một chuyện lớn đáng quan tâm.



Tiên đế đã qua đời, Khiết Đan đã hơn nửa năm nay không có vua, nước không thể một ngày thiếu vua, theo lý mà nói thì phải chờ hoàng hậu hạ sinh ra hoàng tử, việc này biến thành chuyện lớn, để ổn định quyền lực gia tộc thì phải sớm lập vua mới. Nhưng với quyền lực thép trong tay mình, cộng thêm với sự ủng hộ của những trọng thần trong triều đình, sự ủng hộ của gia tộc nhà họ Tiêu mà cố trụ lại được đến hôm nay.



Hôm nay, đứa trẻ sắp khóc oe oe chào đời nếu như là nam thì sẽ là hoàng đế mới của Khiết Đan, hoàng hậu nương nương sẽ lên chức thái hậu, sẽ thay mặt quốc vương quản lý việc triều chính cho đến khi hoàng thượng trưởng thành. Nội bộ triều đình sẽ không có gì thay đổi, còn nếu như là gái thì sẽ lập tức mở hội nghị lập tân quân, phải tiến hành phân bố quyền lực lại một lần nữa.



Sự việc thế nào ai quan tâm? Các quan văn võ trong triều đình biết được tin tức này đã lập tức cử cấm vệ quân bao vây hoàng thành, đao ra khỏi vỏ, cung được giương, sẵn sàng đón nhận quân địch, mà chư vị hoàng tộc, đại tộc địa tộc trướng quân, ngũ kinh hương quân đều được bí mật điều động, để tránh xảy ra sơ xuất, cả Khiết Đan đều bắt đầu khởi động, chỉ có thường dân vẫn như bình thường, vẫn vui vẻ ra đường, mua sắm hàng hóa, chuẩn bị đón chào năm mới và tết Nguyên tiêu.



"Oa…Oa…Oa…"



Tiếng trẻ con khóc vang lên từng đợt khắp cung điện, lão gia tử Tiêu Định và vài lão già khác râu tóc bạc phơ trong gia tộc Gia Luật đang đứng tụ tập trước cửa cung điện, mắt chăm chú theo dõi, ai nấy đều không nén nổi mà hét lớn: "Mau, mau lên, là nam hay nữ?"



Trong cung điện nóng như thiêu như đốt, Tiêu Xước cả mặt và người đẫm mồ hôi nằm trên giường, xung quanh là những nữ y vội vội vàng vàng xung quanh, bà mo vẫn đang nhảy như điên như dại trước tấm trướng, cả người đầy mồ hôi. Nước nóng, khăn mặt sạch, dao kéo bạc, cùng với canh gà bồi bổ sức khỏe… các nữ quan trong cung thì bận rộn bưng đến hết đồ này đến đồ khác đến.



Tiêu Xước đã dốc toàn bộ sức lực ra, thần thái vẫn còn chút hoảng loạn, tiếng khóc của trẻ lúc xa lúc gần, nàng được dựng ngồi dậy, có người bưng một bát canh gà đến, Tiêu Xước dùng sức đẩy ra, miệng lắp bắp: "Con… Con ta… là trai, hay gái…?"



Một người mặt mày hớn hở chạy đến nói: "Nương nương đại hỉ, nương nương đã sinh hạ một vị tiểu long, là một vị tiểu long, quả không sai, rất mập mạp trắng trẻo…"



"Ôm… ôm đến đây cho ta xem".



Trên người đứa trẻ vẫn chưa hoàn toàn sạch sẽ, bọc trong một chiếc khăn bông sạch và được đưa đến trước mặt Tiêu Xước. Tiêu Xước tận mắt trông thấy đứa bé là con trai mới thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt vui mừng rạng rỡ, nàng phẩy tay cho mọi người lui, các cung nữ trong cung tuân lệnh lặng lẽ đi ra ngoài.



Sau khi ăn một bát súp, hồi lâu sau đứa trẻ lại được đưa đến trước mặt nàng. Tiêu Xước cúi đầu, nhìn đứa trẻ đang ngủ say giấc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, cái cằm mập mạp, đôi mắt nhắm chặt đang ngủ rất say, hai bàn tay nhỏ tí xíu thỉnh thoảng lại nắm chặt lại rồi mở ra, như đang muốn tóm chặt một cái gì đó. Nàng nhẹ nhàng đặt nó lại bên mình, hai tay ôm đầu, ngủ một cách đáng yêu.



Trên khóe môi Tiêu hoàng hậu nở ra một nụ cười hết sức ngọt ngào, nhìn đứa trẻ xinh xắn trong suốt như pha lê đang say ngủ, nàng không dám động vào nó, sợ thức giấc. Hồi lâu sau nàng mới thử chạm nhẹ vào người nó, nhẹ nhàng chạm vào đôi tay nhỏ như búp bê của nó, ngay lập tức đứa trẻ nắm chặt tay lấy tay nàng không chịu buông.



"Tiểu oan gia, hôm nay nhà ngươi quấy mẹ quá nhé…"



Tiêu Xước thì thào nói, nhẹ nhàng sờ vào làn da còn mỏng hơn trứng gà bóc, mềm mại non tơ như một miếng đậu phụ, ngọt ngào, ấm áp, thật khiến người ta nhìn mà thích thú. Duy chỉ có một điều là cha của đứa bé không có ở đây. Nàng ôm chặt con trong lòng, trong lòng mơ hồ hy vọng giá như người đàn ông của đời mình cũng có mặt ở đây ôm lấy nàng, để cho nàng có thể nhẹ nhàng nức nở…



**************************************



Nha môn Đường Bạch Hổ Ngân Châu.
" Ai da ai da, cô nương kia mới gọi là đẹp…"



Tiếng kinh ngạc nổi lên không dứt. Dương Hạo ngồi ngay ngắn bất động, mặt không biến sắc, chỉ khẽ nheo mắt nhìn đoàn người ngựa đang tạo thế trận.



Mới vừa rồi còn là một tướng quân nghiêm sắc mặt, lạnh như đá, nay đúng là … trông thật đẹp mắt. Cả một đám nữ binh đông như vậy cùng nhất loạt giảm sát, thanh âm nghe cũng thật vui tai, đôi mắt Dương Hạo cũng nhẹ cong lên.



Đinh Ngọc Lạc thúc ngựa quay về đội, ba nhánh quân kỵ binh tổng cộng ba nghìn người nhanh chóng tạo thành hình, do ba vị phó tướng chỉ huy.



Con gái phương Bắc và phía Tây tuy giỏi cưỡi ngựa bắn cung, nhưng rất ít người ra chiến trường, được trông thấy họ mặc áo giáp ngay ngắn cùng đội nữ binh thì càng khó hơn, do vậy đội nữ binh vừa xuất hiện thì ngay lập tức những tiếng hô hào cũng nổi lên như trông thấy một kỳ quan.



Tiếng kèn hiệu lệnh nổi lên, đội nữ binh mặc áo choàng đỏ đứng ngay ngắn, phải có đến khoảng hai ba trăm người cùng nhau diễn tập công kích, phá trận,… ai nấy đều dáng người kiêu hùng, tư thế oai phong lẫm liệt. Tiếp đó là một đội khác khoảng ba trăm người xuất hiện, diễn tập tấn công rồi nhanh chóng bứt ra tiến về phía trước, giương cung thử cưỡi ngựa bắn cung.



Công bằng mà nói, công sức luyện tập của các nàng quả cũng khôn phải là ít. Có điều so với cánh đàn ông thì nhất định là có phần yếu kém hơn. Có điều, thân thể họ tuy yếu đuối, nếu như tác chiến trên lưng ngựa thì sự chênh lệch cũng không phải lớn lắm, nếu như binh lực quả thực đến lúc thiếu kém thì họ vẫn có thể phát huy được năng lực. Thế nhưng điều này Dương Hạo vẫn chưa thực sự để họ được luyện tập, trang bị vũ khí cũng còn kém, thế mà họ vẫn đạt đến kết quả này quả thật là điều đáng quý.



Dương Hạo thì thào lẩm bẩm: "Đúng thật là không nhận ra, những nữ binh này quả thật không tệ chút nào".



Kha Trấn cười ác ý nói: "Bọn họ mười sáu tuổi trở lên, bốn mươi tuổi trở xuống tập hợp với nhau tự nguyện thành lập đội binh, mỗi tháng chỉ luyện tập mười ngày, lương thực cho quân được phát với số lượng có hạn, rất nhiều nữ binh đều hăng hái báo danh, con gái phía Tây vốn giỏi cưỡi ngựa bắn cung, gia tăng luyện tập nữa gì mà không thành".



"Mỗi tháng chỉ luyện tập mười ngày thôi?"



Dương Hạo nghe xong lẳng lặng gật đầu, trang bị không bằng người khác, lại không được chỉ đạo chiến thuật đặc biệt, mỗi tháng luyện tập thời gian ít ỏi, các vị nữ binh của chúng ta quả thật không tầm thường, chẳng trách năm đó Công chúa Đại Đường Lý Ngọc Ninh dẫn một đội nữ quân đi mà có thể rong ruổi Quan Trung, danh tiếng lẫy lừng.



Kha Trấn lại ác ý nói: "Hiện tin tức truyền đi rằng, đã có rất nhiều nữ binh muốn nhập ngũ, chỉ có điều hiện giờ thời tiết lạnh lẽo, e rằng đến mùa xuân họ mới đến được. Những vị nữ binh này là do tự luyện tập từ nhỏ, chỉ cần cho bọn họ tiến hành luyện tập theo quân pháp họ sẽ rõ ý nghĩa của cờ hiệu và pháo hiệu, có thể lệnh cấm, tiến công có trình tự, chiến lực mới khả quan được".



Dương Hạo gật đầu nói: "Đúng, có điều nữ binh bắt buộc phải do họ tự nguyện, không được miễn cưỡng. Cha mẹ bọn họ cũng nhất định phải đồng ý mới được, rất nhiều người muốn đi nhưng cha mẹ không đồng ý, cũng cho họ về, tránh xảy ra rắc rối sau này".



Kha Trấn cười nói: "Thái úy yên tâm, tiểu thư Thanh Tuyền và Điềm Tửu gia nhập đội nữ binh vừa được phát lương thực, thuế trong nhà cũng được giảm nhiều, những gia đình nghèo khổ phần lớn đều đồng ý ạ…"



Bên này nói chuyện xong thì bên kia ba đội nữ binh cũng đã dẫn hết quân ra chiến đấu, tinh kỳ bay vù vù, ngựa hý vang trời. Trên nền tuyết trắng, chiếc áo choàng đỏ của họ trông giống như những ngọn đuốc cháy sáng, kết hợp với nhau hết sức ăn ý. Đợi cho đến khi có tiếng gà gáy, ba quân đồng loạt rút về như thủy triều rút xuống, trật tự có trình tự, luân phiên, hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn chiến đấu, chiến pháp cũng khá, Dương Hạo không thể không gật đầu.



Ba nhánh quân tụ họp thành hàng lối phòng vệ ngay ngắn, ngựa hý lên từng hồi, những nữ binh vẫn ngồi trên lưng ngựa, nổi bật vẻ xinh đẹp trên nền tuyết trắng. Chỉ trong chốc lát, Mục Thanh Tuyền, Đinh Ngọc Lạc và Điềm Tửu cùng quất ngựa đi tới, đến trước mặt Dương Hạo thì xuống ngựa thi lễ, đồng thanh nói: "Ba quân thao diễn đã xong, mời đại soái cho biết ý kiến".



Dương Hạo cười nói: "Làm khó cho các nàng rồi, thời gian luyện tập ngắn ngủi, quân đội trang bị cũng còn yếu kém, nhưng lại có thể có được kết quả thế này. Nói với binh lính của các nàng rằng, bản soái ta rất… hài lòng".



Điềm Tửu mừng rỡ nhảy cẫng lên, phi thân lên ngựa quất roi đi, đi qua đi lại trước mặt ba nghìn nữ binh, lớn tiếng truyền lại câu nói vừa rồi của Dương Hạo. Giọng nói của nàng to sang sảng, lại thêm lời của Dương Hạo nghe rất lọt tai nên ai nấy đều nghe rõ ràng. Nàng lúc thì nói tiếng Hán, khi nói tiếng Khương, lúc lại nói tiếng Khiết Đan… suy cho cùng cũng chỉ là nói lại nội dung câu nói đó mà thôi. Nghĩ ra những nữ binh đó xuất thân không cùng một bộ tộc, nên nếu nói bằng một thứ tiếng sợ rằng có người nghe không hiểu. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m



Mỗi lần Điềm Tửu nói, trong đội nữ binh lại vang dội tiếng hoan hô, Dương Hạo mỉm cười nói: "Ngôn ngữ bất đồng, nhưng họ vẫn có thể giao lưu với nhau. Thông dịch quán ở Lô Châu phải nhanh chóng xây dựng, ra lệnh triệu tập đủ mọi bác học của các dân tộc, các văn hóa ở khắp dân tộc, cùng phiên dịch điển tích, thơ ca và Phật giáo. Lấy tiếng Hán và Tây Tạng làm chủ, có thể trở thành tiếng phổ thông, đồng thời trong quá trình truyền dạy Phật giáo kinh điển thì cho họ làm quen với tiếng Hán, dùng tiếng Hán làm công cụ giao lưu".