Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 443 : Lại đến ngày trộm

Ngày đăng: 20:59 19/04/20


Hôm nay lại là ngày ăn cắp.



Ngày này năm ngoái, Giang Nam Tống sứ gặp chuyện, Tái Bắc Khánh chủ mưu phản, một năm đã qua đi, Tái Bắc Giang Nam đã đổi nhân gian, mà ngày ăn trộm này, Ngân Châu cũng đổi vị chủ nhân mới: Dương Hạo.



Hôm nay dân chúng thành Ngân Châu hò reo ầm ĩ khắp đầu làng ngõ xóm, câu đối, ảo thuật, khắp nơi vui tươi hoan lạc, dân chúng tươi cười chúc nhau, hiếm khi thấy họ vui vẻ như vậy.



Còn Dương Hạo thì không mang gia quyến và dân đồng lạc, vì hắn quyết định xuất binh tấn công đánh Minh Đường Xuyên Lý Kế Bổng. Ngày thịnh đại là phòng vệ vui vẻ nhất, cho nên cũng là ngày binh gia thích chọn làm ngày đánh lén, Lý Kế Bổng tuy không biết hắn lộ sơ hở nhưng trong lòng như có ma vậy, thành Song Long cũng cần tăng đề phòng cho nên Dương Hạo dùng cách trái ngược, hắn không chọn một ngày đánh lén mà là chọn ra một ngày xuất binh. Ngày hội Nguyên Tiêu vui vẻ trong ba ngày, trong ba ngày này là khi Minh Đường Xuyên Song Long thành đề phòng nghiêm mật nhất. Sau ba ngày, Lý Kế Bổng sẽ thở phào nhẹ nhõm hơn, còn đại quân Dương Hạo hoàn toàn đuổi tới được.



Trong bạch hổ tiết đường, Dương Hạo mặc đồ nhung, Tiêu Nghiễm đứng dưới bức tranh bạch hổ hạ sơn, tay vịn vào bàn, lớn giọng nói: "Mộc Ân, Mộc Khôi".



"Có mạt tướng".



Dương Hạo nắm vào cung tiễn, lớn giọng nói: "Bổn soái có thân tín là hai người, kỵ binh ba nghìn, tối lên đường, bay nhanh Minh Đường Xuyên, ta không cần các người công thành đoạt trại, chỉ cần các người bảo vệ được các đạo hướng tây, hướng bắc, hướng đông thành Song Long, tránh Lý Kế Bổng hướng đại hoành thủy, địa cân trạch, hoàng dương bình, đó chính là điều kiện đại công, bọn người chỉ cần y lệnh hành sự, nhiều cạm bẫy, nhiều bố bụi gai, chỉ thủ không công, chớ tham tấn công, dư địch thừa cơ hội, cứ theo quân pháp mà làm, nghe rõ chưa?"



"Mạt tướng tuân lệnh".



Hai người chắp tay thi lễ rồi lui về sau ba bước.



Dương Hạo quay sang nhìn Tiêu Nghiễm, rồi nghiêm nghị nói: "Ngải Nghĩa Hải".



"Có mạt tướng".



Một viên tướng khác bước ra, dáng người này khá khôi ngô không kém gì Mộc Ân, Mộc Khôi, một hán tử râu quai nón xoăn xoăn, đỉnh đầu trơn tru, mày rậm, mũi thẳng, một vết đao kéo dài đến trấu cám, xem ra uy phong lẫm liệt.



Khu tây bắc không có chính quyền thống nhất nên đồ đệ bỏ mạng nguyện ý chạy đến đây hoặc khu biên giới Khiết Đan và Tống quốc kết bè kết đảng, làm loạn nhất phương. Tây bắc dễ qua lại hơn khu biên giới Tống quốc và Khiết Đan, coi là chốn yên vui của khổ dịch tử tù tội phạm thổ phỉ. Năm nay Lư Nhất Sinh làm đạo tặc ở khu biên giới Tống quốc và Khiết Đan, không phải hắn không muốn đến chỗ tây bắc mà là vì một núi không thể có hai hổ, tây bắc đã có Ngải Nghĩa Hải, Ngải Nghĩa Hải chính là đại thủ lĩnh của mã tặc tây bắc.



Tên này dũng mãnh thiện chiến, thế lực mạnh hơn Lô Nhất Sinh nhiều lần, Lô Nhất Sinh không phải là đối thủ của hắn, mới dẫn thuộc hạ tránh sang phía bắc, Ngải Nghĩa Hải tung hoành tây bắc, giết người cướp của, chẳng thể đề phòng cho dù là Chiết phiên, Dương phiên, Lý phiên, hay là thế lực Thổ phiên, Hồi Hột giả dối như hồ li, hung ác như sói.



Dương Hạo sau khi đoạt được Ngân Châu, tuyệt đối không cho phép trong phạm vi kế hoạch của mình có đám mã tặc làm xằng làm bậy, thế là tỉ mỉ bố trí, quyết tâm tiêu diệt đám mã phỉ. Dương Hạo giờ danh vọng sáng chói ở tây bắc, người Khương Hoành Sơn, Đảng Hạng Thất Thị nghe theo mệnh lệnh hắn, rất nhiều tiểu bộ lạc Thổ Phiên và Hồi Hột nương tựa vào hắn.



Còn về bộ lạc tương đối lớn tuy còn giữ khoảng cách nhất định, nhưng dựa vào tên tuổi của hắn, thì dân chúng của bộ lạc này cũng chính là thần linh đối với người của hắn, muốn nghe ngóng tin gì, cần phối hợp với họ dễ như trở bàn tay, cầm rất nhiều điểm tốt của mã tặc, thành dân chăn nuôi ám mã tặc, đều không dám bất kính với thần minh, ngầm có tin tức gì đều không giấu diếm nói cho người của Dương Hạo.



Đến lúc này Ngải Nghĩa Hải trở thành người mù cưỡi ngựa mù trong phạm vi thế lực Ngân Châu, hắn vốn cho rằng Dương Hạo mới được Ngân Châu, khó khống chế, nhưng không ngờ mình bị rất nhiều tên tình báo nói dối, cuối cùng lại rơi vào cái bẫy của Dương Hạo, bị vây ở một nơi không thể chạy được, bị kỵ binh nhẹ của Dương Hạo vây, nặng kỵ tấn công, đao binh càn quét, thế binh vừa triển khai, đại đội lớn mạnh ăn tươi luôn được Ngải Nghĩa Hải, Ngải Nghĩa Hải biết năm nghìn huynh đệ hắn hôm nay không có cơ hội sống mà trốn chạy, thế là lập tức xuống ngựa vứt đao, hung hăng lấn đến, hai tay giơ lên trước trận xin hàng.




Đứa bé dường như rất thích cách bế đó, được hắn ôm vào lòng, mắt nhắm lim dim mở miệng ngáp.



Mấy nữ nhân trẻ trung còn không biết cách bế trẻ, nhìn Dương Hạo bế rất thành thục, đều đổ dồn ánh mắt vào hắn. Dương Hạo bất giác thấy mọi người nhìn cách mình bế trẻ, liền cúi xuống nhìn đứa bé nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.



Đứa bé là cốt nhục của hắn, được bế chính đứa con mình, tình cảm trào dâng, Dương Hạo khẽ nựng nó, càng nhìn càng yêu, tình cảm phụ tử trào dâng trong lòng.



Đông Nhi lo lắng quan nhân ghét bỏ bé gái, nhưng không ngờ, nhìn cách cư xử của hắn, nàng cảm thấy yên tâm vạn phần.



Đám người đứng bên trừng mắt nhìn bé, Dương Hạo sợ sẽ làm nó sợ, không dám nói, quay người bế bé, đứa bé mở mắt nhìn người đang bế nó, nhưng không nhìn được lâu, nó lại bị hấp dẫn bởi ngọn đèn bên cạnh, quay sang nhìn nó.



Dương Hạo thì cứ nghĩ là bé vẫn đang nhìn mình, bật cười nói: "Nữ nhi của ta, nhận ra cha không?"



Đám người bên cạnh cảm kích, Dương Hạo vừa mới nói xong câu ấy, đứa bé bỗng ngoác miệng khóc, Đông Nhi vội nói: "Quan nhân, đưa con cho thiếp".



Dương Hạo vội đưa bé đến bên cạnh Đông Nhi, đứa bé áp mặt vào ngực mẹ, nghe thấy tiếng tim đập quen thuộc, nín không khóc nữa.



"Con gái yêu của ta, sau này lớn nhất định sẽ là một công chúa nhỏ xinh đẹp, đáng yêu". Dương Hạo quỳ bên giường đắc ý nói.



Câu này vô cùng bình thường với hắn, đứa bé được cha cưng chiều được ví với tiểu công chúa, nhưng mấy người đứng bên băn khoăn:



"Công chúa nhỏ? Ý là…là…làm Hoàng đế ư?"



Đông Nhi, Diễm Diễm, Oa Oa, Diệu Diệu sợ hãi vội bịt miệng mình lại, tuy biết Dương Hạo không hề có dã tâm làm Hoàng đế, nhưng Dương Hạo đã chiếm được Ngân Châu, chiêu binh mãi mã, tọa trấn tây bắc, khoảng cách tạo phản làm Hoàng đế còn là một bước ngắn, khác biệt chỉ là dã tâm tuy chỉ kém một bước, thực lực cách biệt một trời một vực mà thôi.



Nhưng Tiểu Chu Hậu và Mậu Nương mặt trắng bệch ra, quản nương không biết dã tâm của Dương Hạo, thậm chí không biết hắn chiếm cứ tây bắc, Tiểu Chu Hậu tuy hiểu chút dã tâm của hắn, nhưng việc này không thể nói hết ra được, dù hành vi của hắn đã tâm lộ nhân của Ti Mã Chiêu, đích tai ngươi nghe thấy, thế thì tai họa của thiên đại. Giờ hai người họ nghe thấy thời cơ của Dương Hạo hí hửng Thổ Phiên, sẽ có kết cục sao đây?



Hắn có dã tâm giết người diệt khẩu được không đây?



Nghĩ đến điều này, ngón tay quản nương lạnh run lên, ngẩng đầu nhìn Tiểu Chu Hậu, Tiểu Chu Hậu mặt mũi trắng bệch, hai người cùng nghĩ: "Nếu như vừa rồi ta không vào cùng có phải tốt không?"



Tiếc rằng trên đời không có thuốc chữa bệnh hối hận…