Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 510 : Bần Tăng Công Lực Còn Thấp
Ngày đăng: 21:00 19/04/20
Khoái mã Vương Kế Ân giờ đã mang bản tấu chương của Chiết gia đi, lệnh cho Phan Mỹ vừa bình loạn Giang Nam thắng lợi trở về điều năm vạn binh, tuyên bố ra ngoài, sẽ tăng cường bao vây tiêu diệt phản loạn Thục, nhưng lại lần khân không phát binh, chờ mãi mới chộp được cơ hội này. Lúc này, vừa nhìn thấy bản tấu chương xin binh, hắn như nhặt được chí bảo, lập tức khởi động toàn bộ hệ thống tuyên truyền, cao giọng chỉ trích Dương Hạo bội bạc, vi phạm quốc pháp, ngang nhiên bất nghĩa dùng binh với Phủ châu. Đồng thời lệnh cho Vương Kế Ân điều An Lợi quân, Long Đức quân tấn công Quảng Nguyên Trình Thế Hùng, điều Ninh Hoa quân, Tấn Ninh quân, Bình Định quân, Uy Thắng quân tấn công Phủ châu, lại lệnh cho Phan Mỹ đích thân dẫn năm vạn cấm quân, không ngừng vó ngựa, tiến thẳng Lân phủ.
Tin lọt vào tai Khiết Đan, Tiêu Hậu vô cùng kinh ngạc. Dương Hạo làm sao lại có mưu đồ chiếm Phủ châu được. Theo nàng, người muốn thành đại sự há có thể để tình nghĩa ràng buộc. Nếu Dương Hạo thật sự tâm ngoan thủ lật như thế, thì cũng coi là một nhân vật kiêu hùng. Song, theo những gì nàng biết, Dương Hạo lại không phải là người như vậy. Hơn nữa, cho dù là thời di thế dịch(*), Dương Hạo biến hóa thành kẻ khác, cũng tuyệt đối không thấy lợi tối mắt. Ở quy mô tây chinh của hắn, thời điểmhành lang Hà Tây chưa tới tay. Ở đông tuyến đột nhiên tái khải chiến đoan, chẳng lẽ Lý Quang Duệ hai mặt dụng binh, đến nỗi kéo được từ mình sơn cùng thủy tận đích xác giáo còn chưa đủ sao? Mãi đến lúc này, Đại Tống nhanh chóng phản ứng lại. Quân Tống hành quân thần tốc, tấn công Phủ châu, Tiêu Xước cuối cùng mới hiểu rõ: Đại Tống động thủ với Tây Bắc rồi.
(*)Thời di thế dịch: thời thế thay đổi, lòng người cũng khác đi.
Lúc này, Đại Khiết Đan quốc mới đổi tên, từ Đại Khiết Đan quốc thành Liêu quốc. Đại Khiết Đan quốc vốn là lấy tên tộc làm tên nước, nhưng thành phần dân tộc của Khiết Đan lại hết sức phức tạp, rất nhiều tộc nhỏ, nhất là còn có U Vân mười sáu châu của người Hán chiếm một bộ phận rất lớn. Hơn nữa, thiếu chủ vừa lập, sửa quốc hiệu, cũng là một loại tình hình mới.
Tân quân đặng cơ, tuổi còn quá nhỏ. Tiêu Xước lấy thân phận thái hậu nắm quyền cai trị. Khiết Đan hiện giờ đang nghỉ ngơi, khôi phục nguyên khí, tích súc quốc lực, bởi vậy mới đổi quốc hiệu thành Đại Liêu. "Liêu" trong tiếng hán vốn có nghĩa là xa xôi, ý là cổ vũ mở mang lãnh thổ, lam cho lãnh thổ trở nên rộng lớn, bát ngát. Chẳng qua hiện giờ vừa mới bình ổn được nội loạn, nguyên khí còn chưa khôi phục, hành sự phải cẩn thận một chút, cho nên mới tuyên bố ra bên ngoài, "Liêu" là tiếng Khiết Đan, có nghĩa là sắt, lấy "Liêu" làm quốc hiệu là có ngụ ý phải ưu tiên xây dựng quốc gia bền vững.
Phương châm chính sách đã là nghỉ binh nuôi dân, thì lúc này tuyệt đối không thể nổ ra chiến tranh với Tống quốc. Nhưng nếu cứ ngồi xem Triệu Quang Nghĩa công chiếm Tây Bắc, hốt trọn của vùng Tây Vực nhét vào trong đế chế thống trị của hắn, thì chẳng những lãnh thổ Tống quốc càng ngày càng mở rộng mà người Tống còn có được cả vùng nuôi ngựa. Như vậy, ưu thế lớn nhất của người Liêu sẽ không còn sót lại chút nào. Đây cũng là chuyện thập phần khó giải quyết.
Tiêu Xước mặt một bộ cung y bình thường, rộng mềm thoải mái, nằm ngả người trên giường, một tay nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn, một tay vỗ nhẹ đứa con đang nằm ngủ say trong lòng nàng, trong lòng không ngừng suy nghĩ về thế cục Tây Bắc. Cuộc chiến này tuy không liên quan trực tiếp tới Liêu quốc, nhưng lại có ảnh hưởng rất lớn đến tình thế tương lai giữa hai nước Tống - Liêu. Nàng há lại không coi trọng.
Tiểu hoàng đế đã có tên rồi, tên chính là Da Luật Long Tự, cúng cơm gọi là Lao nhi. "Thuấn trụ đào yên, kỳ niên nhi khí lao". Người bình thường đều đặt tên cho trẻ con theo kiểu "Thuyên trụ nhi thiết tỏa", ý tứ là đều mong đứa trẻ được bình an, thành người, trường sinh. Đương nhiên đây chỉ là cách giải thích của Tiêu Hậu đối với nhà mẹ đẻ, về phần cái tên "Lao nhi" còn có ý nghĩa gì khác hay không thì chỉ có mình nàng biết mà thôi.
(**) Giải thích một tí, lao ở đây có hai nghĩa, một là vững chắc, hai là lao ngục. Ý nghĩa thứ hai của cái tên Lao nhi chính là nhớ đến hồi Dương Hạo bị giam trong ngục.
Thuấn trụ đào yên, kỳ niên nhi khí lao: mình cũng không hiểu câu này lắm, chỉ biết câu này có ý nhĩa là vững chắc, bền vững.
Thuyên trụ nhi thiết tỏa: nói đại khái là cứ nhắm những người nổi danh, giỏi giang mà đặt tên.
Thiếu phụ trẻ tuổi mới hai mươi hai, lại cộng thêm cẩm y ngọc thực ( áo lụa cơm ngọc), chăm sóc hợp lý, cho nên thân thể nhìn rất mượt mà đẫy đà. Da thịt trắng nõn, hấp dẫn vô cùng, hai cái chân thòn dài nửa co nửa duỗi trên giường, lại còn có thể nhìn thấy thấp thoáng một bức cảnh xuân mịn màng động lòng người bên trong nữa.
Lúc này trời triều đã ngả về tây, ánh mặt trời vàng rực chiếu lên khuôn mặt thanh tú mềm mại, trắng nõn của nàng, làm nổi lên một loại phong tình đặc biệt. Hai hàng lông mày kẻ đen của nàng khẽ nhíu lại, trong lòng khẩn trương tìm kiếm đối sách.
Hiện giờ Đại Liêu tuyệt đối không thể dễ dàng động binh với con quái vật lớn như Tống quốc. Nếu không, chỉ cần vô ý thì cục diện mà mình khổ tâm gây dựng hai năm trời sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Đế quốc Đại Liêu quả thực là rất khổng lồ. Dương Hạo có thể dùng hai năm thời gian chỉnh hợp chư bộ, chấn hưng Hạ châu. Nhưng đối với một quốc gia khổng lồ như Khiết Đan mà nói, hai năm thời gian chỉ đủ để kinh tế khôi phục một ít nguyên khí, trên phương diện chính trị và quân sự cũng chỉ vừa đủ để điều chỉnh lại toàn bộ chức vị quan viên trọng yếu một lần, điều hòa mâu thuẫn bên trong, tiêu trừ tranh cái bên ngoài. Cho nên hiện giờ thực chất vẫn còn yếu ớt. Nhưng mà, cho dù Tây Bắc hiện giờ không phải là địa bàn của tên oan gia kia, nàng cũng quyết không thể ngồi nhìn Tống quốc nuốt trọn cả vùng Tây Bắc được. Đối với chuyện này, Đại Liêu nhất định phải xử lý thật khéo.
Tiểu Xước khổ tư suy nghĩ, xem ra, Liêu quốc chỉ có thể áp dụng biện pháp kiềm chế như trước, tận lực kiềm chế Tống quốc, khiến bọn họ không thể tung quá nhiều binh lực vào Tây Bắc, giảm bớt áp lực cho quân Hạ châu. Về phần hóa giải nguy cơ như thế nào, thì cuối cùng phải dựa vào tên oan gia kia của mình rồi. Nhưng tên oan gia kia hiện giờ đang ở Qua Sa Cổ Đạo, hắn kịp chạy trở về ư?
Nghĩ đến đây, Tiêu Xước khẽ thở dài. Oa nhi trong lòng nàng tựa hồ cảm thấy nóng quá, hai mắt vẫn nhắm nghiền, ngủ ngon lành, nhưng hai cánh tay lại khua khua, đẩy tay mẫu thân ra, hai cái chân nhỏ thì đạp đạp lên người mẫu thân, cả người nằm lăn ra giữa giường.
Tiểu Xước trừng mắt nhìn nhi tử đang ngủ say, trong mắt không khỏi có chút u oán: "Cái tên tiểu tử này, ăn uống no nê thì chẳng quan tâm đến mình nữa. Giống hết cái tên phụ thân không lương tâm của nó."
Tinh kỳ phần phật, đại quân của Dương Hạo cuối cùng cũng xuất phát tiến đến Đông Hoàng.
Đôn Hoàng nam gối Kỳ Liên sơn khí thế hùng vĩ, tây tiếp giáp La Bố Bạc mênh mông bát ngát., bắc dựa vào Bắc Tắc sơn, đông có Tam Nguy sơn cao sừng sững. Chính là con đường mà hồ thương Tây Vực vượt qua Ngọc Môn quan, đông tiến trung nguyên phải trải qua. Diện tích mảnh hoang đảo này không lớn, nhưng đất đai phì nhiêu, nằm trong bồn địa thiên nhiên sát sa mạc Qua Bích ( sa mac Gobi) đảng hà tuyết thủy ruộng màu mỡ, cây xanh chặn Hắc Phong cát vàng, lương thực tràn trề. Dưa và trái cây bốn mùa thơm ngát. nguồn TruyenFull.vn
Đôn Hoàng thành chính là một tòa thành kỳ tích trong đại mạc cổ đạo.
Vì cắt đứt hoàn toàn thông lộ liên hệ giữa Hung Nô và Tây Khương, bảo vệ an toàn của biên ải và con đương tơ lụa. Hán Vũ đế từng xây dựng Tửu Tuyền quận và Vũ Uy quận ở Hà Tây, đồng thời bố trí phòng vệ, đóng quân khai hoang, thi hành các chính sách di dân, không ngừng bổ sung, tăng cường kiến thiết Hà Tây. Sau đó lại lần lượt đổi Tửu Tuyền quận và Vũ Uy quận thành Đôn Hoàng và Trương Dịch hai quận. Lại lệnh xây dựng trường thành cùng phong hỏa đài từ Đôn Hoành cho tới tận Diêm Trạch - nay là La Bố Bạc, đồng thời xây dựng Dương quan, Ngọc Môn quan. Liệt Tứ quận dựa vào hai quan, bảo đam con đương tơ lụa thông suốt.
Từ đó về sau, kỹ thuật tơ lụa tiên tiến của Trung Quốc không ngừng truyền bá đến Trung Á, Tây Á và Châu Âu. Đồ ngọc, mã não, kỳ cầm dị thú của Châu Âu, Địa Trung Hải ven bờ Tây Vực cũng đồng dạng có thể truyền bá đếnTrung Quốc. Đôn Hoàng trở thành "Yết hầu mấu chốt" giao thông giữa Trung Quốc và phương tây. Trước đây, tướng quan Lý Quảng phạt Đại Uyển quốc, lấy được Hãn Huyết mã; Triệu Phá Nô đánh bại Cô Sư quốc, bắt được Lâu Lan vương, đều là dựa vào Đôn Hoang cung ứng binh mã lương thảo mới giành được thắng lợi.
Trúc Vận vừa mới chạm đến miệng vết thương đã đau đến toát mồ hôi lạnh, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, gượng cười nói: "Đại nhận, ta... không sao đâu."
Lão lang trung lập tức chen miệng nói: "Còn nói không có chuyện gì? Ôi trời đất ơi, cả người cũng không biết bị thương bao nhiêu chỗ nữa. Dưới xương sườn thì trúng hàng tá tên, trên đùi còn bị một đao nữa."
Đột nhiên gượng ngồi dậy, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng: "Tên hỗn đản nhà người? Ngươi nhìn thân thể của ta rồi? Ta... ta giết ngươi, ta phải giết ngươi."
Vừa thấy Trúc Vận giãy dụa, lão lang trung sợ quá vội vàng chạy ra ngoài trường nhanh như chớp, chỉ dám thò đầu vào nói: "Cô nương, lão hủ tuyệt đối không nhìn thấy thân thể ngươi. Đó là do nước mủ máu loãng thấm ra ngoài ái, lão hán ta hai mắt không mù, lại quen trị vết thương do đao kiếm, chẳng lẽ còn phải cởi áo mới chẩn trị được ư?"
Dương Hạo đỡ Trúc Vận nằm xuống, trách mắng: "Lại thế rồi, ngươi không muốn sống nữa phỏng?"
"Nhưng..."
"Được rồi, được rồi, hiện giờ đừng nói gì nữa. Trước tiên phải trị thương, có muốn nói gì thì chờ đắp thuốc, băng bó miệng vết thương rồi hãy nói, lang trung...."
Dương Hạo quay đầu lại gọi người. Lão lang trung đang thập thò ngoài trướng vừa thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Trúc Vận, làm sao dám đi vào cơ chứ. Dương Hạo khuyên can mãi không được, cuối cùng tức quá, đi tới túm lấy cổ áo hắn, lôi hắn vào mới xong. Lão lang trung run run nhặt hộp thuốc lên, đặt ở đầu giường, trước tiên cẩn thận nhìn sắc mặt Trúc Vận thế nào, lại quay đầu lại nhìn Dương Hạo. Dương Hạo gật đầu cổ vũ, lúc này lão lang trung mới run run cởi chiếc áo đã ướt đẫm của nàng ra. Trúc Vận nhắm chặt hai mắt, trên gương mặt tái nhợt chợt hiện lên một vầng ửng hồng khác thường.
Áo ngoài vừa cởi ra chỉ thấy bên hông buộc một mảnh vải đã biến màu. Mảnh vải này rõ ràng là được xé từ trường bào ra, quấn quanh hông mấy vòng rồi thắt nút ngay trước bụng. Lão lang trung run run rẩy rẩy, không dám tháo băng vài ngay, ngón tay ngẫu nhiên chạm vào bụng nàng, ngược lại còn khiến cho Trúc Vận cả người căng cứng.
Lão lang trung tháo mãi không xong, cả người ướt đẫm mồ hôi. Hắn thở hổn hển, cố gắng xốc lại tinh thần, cúi sát người xuống để nhìn cho rõ. Nhưng vừa mới cúi xuống, Trúc Vận bỗng nhiên hét lên một tiếng, gạt tay hắn ra, thở hồng hộc nói: "Không được đụng vào ta, còn dám động vào, ta sẽ giết ngươi."
Dương Hạo dở khóc dở cười, nói: "Trúc Vận."
Trúc Vân cầu khẩn nói: "Thái úy, để ta tự mình đắp thuốc có được không?"
Lão lang trung đã sớm như con thỏ bị chấn kinh, vội vàng nhảy ra, vẻ mặt khổ sở nói: "Lão hủ chưa bao giờ gặp phải bệnh nhân khó chơi như vậy. Thái úy đại nhân a, dù sao thì cũng chỉ là bôi thuốc kim sang thôi mà, thuốc ở trong hộp đó, không bằng ngài cho người đi tìm kiếm một chút, kiếm nữ nhân đến rịt thuốc cho nàng đi. Lão hũ thật sự là hầu hạ không nổi."
Dương Hạo cả giận nói: "Ở nơi khỉ ho cò gáy này thì tìm đâu ra người? Thương thế nghiêm trọng như thế này, còn kéo dài được nữa ư?"
"Nhưng mà lão hủ."
"Mau chuẩn trị đi."
Dương Hạo nổi giận quát lên một tiếng, lão lang trung đành kiên gắng gượng lại gần, nhưng Trúc Vận vẫn nắm chặt thành Tử Điện kiếm lấp lóe sáng ngời, quật cường nói: "Không cho hắn nhìn thấy thân thể ta, nếu không, nếu không ta phải giết hắn."
Lão lang trung vừa nghe được liền co vòi. Dương Hạo không khỏi cảm thấy đau đầu. Đáng tiếc trong quân không mang theo một nữ nhân nào. Bát long nữ kia đã để Mục Vũ đưa đi Cam châu rồi, chờ Diễm Diễm sắp xếp cho các nàng về nhà. Sớm biết thế này, đã dẫn các nàng theo rồi.
Mắt thấy Trúc Vận bị thương mà vẫn dữ như hổ, lão lang trung lại run rẩy như con mèo bệnh, Dương Hạo đành nhắm mắt lại, quát: "Để hộp thuốc lại, các ngươi ra ngoài cả đi."
Dương Hạo trầm giọng nói: "Trong quân thật sự tìm ra không ra một nữ tử, chuyện gấp phải tòng quyền. Bản thái úy tự mình rịt thuốc cho ngươi. Nếu ngươi cảm thấy tổn hại đến danh tiết, không thể chấp nhận, vậy người cứ một kiếm đâm chết ta là được!" Dứt lời hắn liền ngang nhiên đến bên người Trúc Vận, đưa tay cởi mảnh vải trên eo nàng.
"Ngươi.. ngươi...."
Thân thể mềm mại của Trúc Vận tựa như mắc phải bệnh sốt rét, cánh tay cầm kiếm run rẩy không thôi. Dương Hạo vừa mới tháo được nút thắt, Trúc Vận bỗng nhiên yêu kiều hô lên một tiếng. Đương một cái, thanh trường kiếm đã rơi xuống đất, hai tay vội vàng che mặt, giữa hai ngón tay lộ ra một làn da đã đỏ như máu....