Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 511 : Khẩn yếu quan đầu
Ngày đăng: 21:00 19/04/20
Dương Hạo mặc dù nói có vẻ chính khí lẫm liệt, nhưng khi ngón tay vừa chạm vào eo Trúc Vận, trong lòng hắn vẫn không tránh được có chút căng thẳng. Quan hệ giữa hắn và Trúc Vận chính là thượng cấp thuộc hạ, tuy nói là rịt thuộc cho nàng, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, vừa chạm vào thân thể nữ sát thủ này, trong lòng đương nhiên rất không tự nhiên.
Nhưng khi tháo mảnh vải buộc ở thắt lưng, nhẹ nhàng vén lớp áo lót trên người nàng, nhìn thấy vết thương ghê người, một chút ý niệm băn khoăn trong lòng hắn liền lập tức biến mất, chỉ còn lại sự lo lắng và quan tâm.
Trúc Vận trôi theo dòng nước tới đây, cũng bớt cho Dương Hạo một công đoạn tẩy rửa vết thương. Vì không có máu, cho nên thương thế miệng vết thương hiện ra rất rõ ràng, bởi vậy càng khiến người ta nhìn thấy sởn tóc gáy. Dưới xương sườn là một vết thương thật sâu do mũi tên để lại, bởi vì nàng gắng gượng rút ra cho nên lưỡi câu cũng xé rách một phần cơ thịt, sau đó lại bị ngâm trong nước, nhìn cơ nhục miệng vết thương thật có chút dọa người. Mà hiện giờ ở đây lại không có thuốc đặc dụng, cho nên sau khi rịt thuốc nhất định không tránh khỏi lưu lại sẹo.
Dương Hạo lấy bình đựng thuốc kim sang, cẩn thận rắc lên miệng vết thương của nàng. Trúc Vận kêu lên một tiếng đau dớn, hai tay siết chặt, trên trán cũng lấm tấm rịn ra mồ hôi.
Dương Hạo khẩn trương nói: "Trúc Vận, cố gắng chịu đựng, nếu để miệng vết thương sinh mủ thì rất phiền toái."
Trúc Vận ừm một tiếng, cắn chặt răng chịu đựng, cố gắng không phát ra âm thành. Dương Hạo làm càng lúc càng nhanh, chỉ sau một lát, miệng vết thương của nàng đã được rắc đều thuốc kim sang. Tiếp đó hắn lại xé một mảnh vải trắng, nhẹ nhàng đặt lên vết thương, sau đó nhẹ nhàng luồn qua chiếc lưng mềm mại của nàng. Thân thể mềm mại của Trúc Vận khẽ run lên, hai mắt nhắm chặt, mặc hắn bài bố. Dương Hạo cẩn thận quấn mảnh vải trắng quanh mấy vòng, băng bó chặt miệng vết thương lại rồi mới thắt nút...
Vết thương trên người Trúc Vận không chỉ có một chỗ. Nhìn những vết thương ghê người này, Dương Hạo thật khó tin tưởng nổi, một người con gái lại cường hãn đến như vậy. Với võ công của nàng, còn bị trọng thương như vậy, cũng không biết là đã trải qua bao nhiêu cuộc chém giết thảm liệt, rốt cuộc là trải qua cái cảnh ngộ gì nữa. Dương Hạo chợt nhớ ra, lúc trước nàng từng kiêu ngạo khoe khoang với mình rằng, nàng đã bắt đầu giết người từ năm mười hai tuổi. Hắn đột nhiên cảm thấy, nàng nói như vậy vị tất đã là khoe khoang, mà dường như muốn thể hiện nỗi chua xót trong lòng nàng. Ai lại nguyện ý làm một sát thủ sống trên lưỡi đạo nhuốn máu chứ. Nhất là một nữ nhi như nàng. Trên người nàng còn thấy được một số vết thương cũ mơ hồ. Từ nhỏ đến lớn, cũng không biết nàng đã phải trải qua bao nhiêu lần hiểm nguy, ngàn cân treo sợi tóc như thế này nữa.
Trúc Vận cắn chặt răng, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt xinh đẹp nhuốm một màu ửng hồn. Nàng chưa bao giờ từng để lộ cơ thể mình trước mặt một nam nhân, nhất là nam nhân mộ nàng ái mộ. Cứ mặc hắn bài bố như vậy, nàng thật xấu hổ muốn chết. Nhưng... nếu nhất định phải lõa thân trước mặt một người nam nhân, nàng tình nguyện để người nhìn là hắn.
Miệng vết thương của Trúc Vận đã được rắc thuốc kim sang, nhưng phải băng bó vết thương lại, không thể không cởi cả y phục của nàng ra được, Dương Hạo khó xử một hồi lâu, cuối cùng nói: "Trúc Vận, chuyện gấp phải tòng quyền, thương thế của ngươi không trì hoãn được nữa, ta đành phải... Đắc tội."
Trúc Vận mở bừng mắt, chỉ thấy Dương Hạo biến chưởng thành đao, đang định chém xuống cổ nàng, không khỏi thật thốt kêu lên: "Không cần."
Dương Hạo vội ngưng lại, xấu hổ nói: "Tạm thời ngất đi.... sẽ dễ chịu hơn một chút, hơn nữa đau đớn cũng... cũng không cảm thấy nữa...."
Trúc Vận hô hấp dồn dập, lại quật cường nói: "Không cần, ta... ta không quen bị người ta bài bố lúc hôn mê..."
Nàng khẽ cắn răng, bỗng nhiên đem hết sức lực trở mình đi, run giọng nói: "Vậy làm phiến thái úy đại nhân... Xin.... xin hãy động thủ đi."
Dương Hạo hơi do dự, lúc này mới nhẹ nhàng tháo nút thắt áo ngực trên lưng nàng. Áo ngực đã bị nhiệt độ cơ thể nàng hong khô, nút thắt vừa được mở, áo ngực liền rơi xuống, đôi gò bồng đảo trước ngực bị thân thể nàng đè xuống, ở hai bên lộ ra hai đường cong uốn lượn, mềm mại động lòng người. Dương Hạo nhanh chóng rắc bột thuốc lên miệng vết thương, lấy ra băng vải, thấp giọng nói: "Đắc tội."
Hai tay Trúc Vận chống xuống giường, kiệt lực nâng thâ thể mình lên, cái eo nhỏ nhắn hơi trầm xuống, thân trên lại nhô lên. Cặp long đồn dưới hạ thân được chiếc quần lót ôm chặt lấy, bởi vì động tác này mà càng có vẻ nổi lên, đẫy đà, cả tư thế tràn đầy hương vị mờ ám.
Dương Hạo không dám nhìn nhiều, ánh mắt nhìn chằm chằm vào góc đại trướng, hai tay mò mẫm luồn băng vải qua bụng nàng. Đôi gò bồng đảo trước ngực Trúc Vận vị lực hút trái đất, nhẹ nhàng rung động dưới người nàng. Dương Hạo hai mắt nhìn ra chỗ khác, đôi tay vụng về cho dù muốn tránh chúng cũng không thể tránh hết lần này tới lần khác được.
Trúc Vận bị hắn chạm lầm thứ nhất, xấu hổ đến khẽ rên lên một tiếng, hai tay bủn rủn đến gần như tê liệt, chỉ gắng gượng chống đỡ, sau một hồi lâu sau mới thích ứng được. Dương Hạo vội vàng luống cuống cầm băng vải băng từng vòng từng vòng một, chỉ cảm thấy chỗ da thịt tiếp xúc nóng rực, trơn nhẵn. Cái cảm giác khác thường kia lập tức truyền lên não hắn, khiến trong đầu hắn dần dần huyễn hóa ra hình dạng đầy đủ của thứ kia... Ồ, như búp măng, đỉnh còn hơi hơi nhếch lên, hai hạt nhũ hoa nho nhỏ... Bị hắn động chạm không ngừng, cặp nhũ châu không ngờ lại dần dần nhô cao, cương cứng... Ôi trời ơi!
Dương Hạo cúi đầu nhìn thoáng qua, phần gáy sau tai Trúc Vận đã đỏ bừng, da thịt cả người đều lộ ra một màu hồng phấn, hô hấp bản thân cũng không nhịn được mà trở nên dồn dập, chân tay luống cuống băng chặt vết thương lại cho nàng. Trên trán Dương Hạo cũng nhịn không được khẩn trương đến độ toát cả mồ hôi hột.
Lúc này, trên người Trúc Vận đã được quấn chi chít băng vải, tuy một số chỗ vẫn lộ ra da thịt, nhưng cũng không lộ ra quá nhiều xuân quang để người ta nhìn thấy nữa. Dương Hạo lấy ra một cái áo sạch sẽ, nhẹ nhàng phủ lên người nàng, đỡ nàng nằm trở lại giường, sau đó vẻ mặt như lâm đại địch, nhìn về phía hạ thân của nàng...
Tiểu phụ nhân kia khiếp sợ nói: "Ta... ta họ Lý.. là thiếp của Chiết thiếu tướng quân..."
Xích Trung đập bàn rầm một cái, cầm lấy thanh trường kiếm, lảo đảo chĩa về phía nàng quát: "Lão tử hỏi tên ngươi, ngươi run rẩy cái gì. Có phải ngươi cũng muốn lừa gạt lão tử phải không? Ngươi cũng muốn phản bội lão tử có phải không? Ngươi.. người muốn hại ta ư?"
Tiểu phụ nhân thấy trường kiếm chĩa trước ngực, sợ đến hồn phi phách tán, run giọng nói: "Thiếp thân.. thiếp thân chỉ có một cái nhũ danh thôi. gọi là Tiểu Mị...."
Xích Trung vỗ trán một cái, đột nhiên tỉnh táo lại một ít: "A, ta biết ngươi, ngươi.. ngươi nấu ăn rất khéo, ngươi là nữ nhi của chưởng quỹ Tiểu Phàn lâu. ha ha, ta rất thích. Ủa, ngươi... ngươi ở đây làm gì?"
Thân thể Tiểu Mị run lên nói: "Là... là tướng quân đại nhân phái người bắt ta tới đây...bắt tới đây, muốn thiếp.... thiếp... thiếp thân hầu hạ tướng quân...."
"Ồ?" Xích Trung quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt, chỉ thấy tiểu phụ nhân năm nay mới mười ba tuổi, dáng mảnh eo thon, làn da láng mịn, mái tóc mềm mại... toàn bộ đều rất mê người, nhất là nàng còn rất nhỏ tuổi... cái loại hương vị non nót, tươi mát, quyến rũ này thật khiến người ta phải thèm thuồng.
Ánh mắt Xích Trung dần chuyển thành dâm tà. Hắn từng muốn cố gắng trở thành một đại nhân vật mà mọi người kính ngưỡng, làm một đại tướng quân mà trên dưới Phủ châu đều yêu mến. Chỉ là tất cả đều đã tan vỡ rồi. Trừ rượu ngon, đại khái cũng chỉ có tiểu mỹ nahan này là hắn có thể tranh thủ, có thể hưởng dụng thôi. Còn cái gì đâu? còn cái gì đâu...?
"Choang" một tiếng, thanh trường kiếm nằm lăn lóc dưới đất, thanh bảo kiếm quan gia ngự tứ kia đã bị hắn đạp dưới chân rồi. Hắn nhảo tới, hai tay tách ra, xoẹt một tiếng.. đã xé tan áo khoác ngoài của Tiểu Mị thành hai mảnh, để lộ ra chiếc áo ngực của tiểu mỹ nhân, da thịt hồng hào ngồn ngộn, mịn màng như tuyết, mê người đến cực hạn. Xích Trung nuốt nước miếng ừng ực, vội vàng ôm chầm lấy nàng, theo tiếng thét chói tai của tiểu phụ nhân, cùng nhau ngã xuống giường.
Những tiếng xoạt xoạt không ngừng vang lên, mảnh quần áo bay tứ tưng. Tiểu phụ nhân thét chói tai, bị lột sạch quần áo, chẳng khác nào một con cừu non chờ làm thịt. Xích Trung nghiến răng nghiến lợi nhào tới, tựa như gặp phải sinh tử cừu địch, ra sức tiến vào, tiểu phụ nhân rên rỉ, đau đến gần như ngất đi, Xích Trung lại càng điên cuồng tấn công.
Màn gấm lay động, tiếng kẽo kẹt vang lên, cùng với tiếng hô hấp ồ ồ của hắn, một tượng khó coi đang diễn ra trong phòng. Hô hấp của Xích Trung càng lúc càng trở nên dồn dập, mắt thấy sắp leo được được đỉnh phong cực lạc, một thân ảnh nhanh nhẹn đột nhiên xông vào. Xích Trung đang lâm vào thời khắc mấu chốt, sung sướng đến tận xương, muốn ngừng cũng không ngừng được. Người nọ xông tới phía sau lại càng không nói nhiều, một đao chém xuống, một cái đầu lâu lập tức bay ra ngoài.
Tiểu phụ nhân bị máu nóng phun đầy mặt, nhịn không được hết ầm lên một tiếng, người nọ cầm đao mà đứng, quay mặt về phía đám thị vệ đang xông tới, hét lớn: "Xích Trung phản bộ chủ thượng, hãm hiếp chủ thiếp, tội không thể tha. Ngũ Duy thân là nam nhi, há lại đi làm bạn với lũ phản nghịch. Nay ta lấy tính mạng của hắn, chúng tướng sĩ muốn theo bọn phản nghịch, hay nguyện theo bản quan bỏ gian tà theo chính nghĩa?"
Ban đên, nam thành Phủ cốc, chúng văn võ tập hợp trong phủ Nhậm Khanh Thư, nghị luận mãi mà không quyết định được. Trong đình viện, bọn thị vệ giơ cao đuốc, khiến cho đình viện sáng rõ như ban ngày, mà lòng mọi người cũng như bó đuốc kia, nóng nảy không yên.
Triệu Quang Nhĩa đã khống chế cả nhà Chiết gia, bởi vậy nắm được dư luận thiên hạ. Thân là một đế vương, hắn tất nhiên phải có cái cớ để giải thích với thần tử và con dân của mình. Còn đối với quân Phủ châu mà nói, tình thế hiện giờ thật sự là tiến thối lưỡng nan. Bọn họ đương nhiên biết Chiết soái không thể nào bỏ chạy tới tận Biện Lương cầu binh cứu viện được. Chiết Duy Chính xuất hiện, chỉ sợ là người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, chỉ là chủ công ở trong tay người ta, Chiết gia quân nên làm sao bây giờ?
Hàng thì không cam lòng, chiến thì không có lý lẽ, đám quan viên lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, trái phải đều khó.
Đúng lúc này, chỉ huy sứ Mã Tông Cường vội vã đi tới, nói nhỏ vào tai Nhậm Khanh Thư mấy câu, Nhậm Khanh Thư vỗng nhiên đứng lên, vội vàng quát: "Nàng ở nơi nào?"
"Đang đón nàng tiến vào phủ"
Nhậm Khanh Thư vội vã chạy ra ngoài, chúng văn võ ù ù cạc cạc, đều không hẹn mà cùng chayj theo. Mọi người vừa đi tới trong viện thì thấy trung môn mở rộng, một đám thị vệ cầm đuốc, quây quanh một chiếc xe ngựa tiến vào, trên xe là một thiếu nữ áo đen, mặt trắng như tuyết, thần lạnh tựa băng.
Nhậm Khanh Thư vừa thấy, vừa kinh vừa hỉ, bỗng nhiên quỳ phục xuống đất, hô lớn: "Ngũ công tử, ngươi đã trở lại!"