Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 537 : Tâm Tư Đế Vương
Ngày đăng: 21:01 19/04/20
Trận tuyết thứ bảy của mùa đông cũng là trận tuyết lớn nhất, mảnh đất Hà Tây quả thật giống như sơn vũ ngân xà, cảnh tượng hết sức tươi đẹp. Có điều dân bản xứ đối với cảnh tượng này cũng sớm đã quen rồi, nếu như là người từ phía nam tới nhìn thấy hàng nghìn người tuyết ở đây sẽ lập tức tán dương một tiếng.
Thời tiết như thế này, trừ một số ít người thợ săn bôn ba đi tìm những con thú nhỏ trong lớp tuyết dày đặc, thì rất ít người xuất hiện bên ngoài. Tuyết lớn như vậy không những xe khó đi qua, mà ngay cả lừa, ngựa, lạc đà cũng đi rất khó khăn, nhưng lúc này lại có một đội quân dùng tốc độ cực nhanh chạy qua hoang đảo. Mười mấy chiếc bảy xe tuyết được những con cẩu kéo đi nhanh như bay, phía trước và sau còn có mấy trăm người mặc áo da màu trắng xám đang dẫm trên chiếc ván trượt tuyết, vội vã đi về phía trước.
Một con thú nhỏ đột nhiên nghe thấy những tiếng đó từ trong gió, lập tức nhanh chóng tránh ra, chui vào trong hang tuyết, hơi thò đầu ra nhìn trộm. Đội ngũ kỳ lạ đó chạy như bay trên tuyết về phía trước, bất kể là ngồi trên xe trượt tuyết hay dẫm lên ván trượt tuyết, trên người đều mặc áo da dày cộp, mũi được che bởi chiếc khăn len dày, mặt lại dùng mạng đen che lại, trông rất cổ quái, con thú nhỏ đó chưa từng nhìn thấy người nào giống như vậy, không khỏi sợ hãi, lập tức trốn đi nhanh.
Đội quân đó đang hộ tống đám người đứng đầu quân chính Hạ Châu là Dương Hạo, Chủng Phóng, Đinh Thừa Tông trở về Ngân Châu. Các công cụ vận chuyển kỳ quái này được dùng để quân đội hành quân, ở Tây Bắc đây cũng là lần đầu tiên. Thực ra xe trượt tuyết và ván trượt tuyết không biết đã được phát minh ra từ lúc nào, ghi chép mới nhất liên quan đến những chiếc ván trượt tuyết là nó được sáng tạo ra ở Tân Cương cách đây hơn một vạn năm.
Dương Hạo chưa từng trượt tuyết, cũng không biết thời đại này ở Đông Bắc và Tây Bắc không chỉ có xe trượt tuyết mà ngay cả ván trượt tuyết cũng có. Khi hắn vừa nhớ tới chuyện này thì lại làm như mình tự nghĩ ra, truyền một người thợ mộc đến, khoa chân múa tay nói cho người đó sáng kiến của mình, người thợ mộc nghe xong một hồi, liền vỗ vỗ vào đầu nói: "Thứ mà hoàng thượng nói có phải là loại sát nạp mà người Tây Bắc chúng ta vẫn dùng khi viễn hành vào mùa đông không?".
Dương Hạo vô cùng sửng sốt, hỏi kỹ ra mới biết thứ mà người bản địa gọi là sát nạp chính là ván trượt tuyết. Loại ván trượt này có chút giống với loại ván trượt mà những người thích trượt tuyết ở thời hiện đại vẫn dùng, ván rộng khoảng 13cm, dài khoảng một mét. Từ phần đuôi đến phần dậm chân thì thẳng, còn từ phần dậm chân đến phần mũi thì dần dần mỏng vào trong, hơi vểnh ra.
Làm nó cũng khá đơn giản, bình thường thì dùng gỗ vân sam để đẽo khắc ra, sau đó cho một nửa thân của nó vào trong lửa, lại dụng lượng nước vốn có của nó để làm cho nó cong lên, hoặc cho vào nước sôi để đun, làm một đầu cong lên, sau đó định hình, ở giữa ván dùng da bò để làm vật cố định, kích cỡ rộng tương đương với một chiếc giầy, sau đó dùng dây đai da quấn xung quanh để cố định, phía dưới đế thì dùng da thú phủ lên, bọc lại, da lông hướng ra sau, như vậy ván trượt tuyết không chỉ có thể đi trên bình địa mà còn có thể trèo lên núi hoặc xuống núi, chỉ cần nguyên liệu đầy đủ thì rất nhanh có thể chế tạo ra được một chiếc.
Người thợ mộc đó bản thân cũng là người biết trượt tuyết, ông ta đã làm một bộ rất chắc chắn và đẹp rồi biểu diễn cho Dương Hạo xem. Gậy trượt tuyết mà loại sát nạp này dùng không phải là loại hai cán, mà là một cán đan dài khoảng hai mét, hai đầu được làm bằng thép nhọn, không chỉ có thể dùng để trượt tuyết, thăng bằng, nắm vững phương hướng mà còn có thể làm một loại vũ khí.
Qua một hồi biểu diễn của hắn, Dương Hạo phát hiện ra ván trượt tuyết loại cổ xưa này tốc độ tuy không thể so sánh với ván hiện đại, nhưng lại thực dụng hơn không chỉ chắc chắn, bền, có thể trượt trên địa hình nhiều tuyết, còn có thể trượt trên những tảng gỗ thô nham thạch, gỗ bị đổ, những điều này có thể những chiếc ván trượt tuyết lưu hành phương tây không có cách nào làm được.
Dương Hạo vô cùng vui mừng, lập tức triệu tập tất cả những binh sĩ biết sử dụng lại sát nạp này để làm quan, dạy toàn quân sử dụng ván trượt tuyết, bây giờ rất nhiều binh sĩ đã có thể thành thục sử dụng loại công cụ đi săn mùa đông cổ xưa của vùng Tây Bắc này, dần biến nó trở thành một phương tiện giao thông bắt buộc phải sử dụng thành thục của quân đội Hạ Châu.
Bây giờ, Liêu Quốc và Vu Khuyết quốc đã dẫn đầu thừa nhận thành vị của Đại Hạ Quốc, phái sứ tiết đến chúc mừng, Cao Xương quốc sau khi do dự cũng biểu lộ thái độ thừa nhận...
[Thiếu một đoạn, bạn nào có đoạn này thì đóng góp nhé]
... thì nàng ta còn giỏi hơn cả trăm lần so với một người không hiểu chút nào về chính trị như Kha Trấn Ác và một người nửa đường xuất gia như Lý Nhất Đức, quả thật đã chỉnh lý mọi việc của Ngân Châu đâu ra đó, ngày càng thịnh vượng. Đối với một thần thuộc đắc ý như thế này, Dương Hạo đương nhiên cần khách khí một chút.
Long Linh Nhi nói: "Lý tri phủ và Kha phòng ngự sử vì trách nhiệm trọng đại, chưa thể đích thân xuất thành nghênh đón, đã lệnh cho thần cung đón thánh giá". Dương Hạo lại hỏi: "Hóa ra là như vậy, khanh mau đứng dậy đi, thế mấy vị chủ tướng tọa thủ Hoành Sơn đã đến chưa?".
"Tạ quan gia". Long Linh Nhi đứng dậy, vẫn cung kính cúi đầu nói: "Khi thần rời thành thì bọn họ đã gần đến Ngân Châu, lúc này chắc đã tới đợi ở trong thành rồi, phía sau núi đã chuẩn bị xe, Quan gia có cần đổi xe đi không?".
Dương Hạo liền nói: "Nếu đã như vậy thì không cần đổi xe nữa, mấy vị Dương tướng gia không thể rời đi lâu, chúng ta mau chóng về thành thôi, chiếc xe trượt tuyết này đi rất nhanh, có thể tiết kiệm được một ít thời gian, khanh cũng lên đây ngồi đi, còn mấy thị vệ này thì để cho bọn họ cưỡi ngựa từ từ về cũng được".
"Thẩn tuân chi". Long Linh Nhi khom người trả lời, rồi lên xe trượt tuyết, ngồi phía sau Dương Hạo. Người lái chiếc xe trượt tuyết quất roi một cái, mười mấy con đại khuyển liền kéo chiếc xe chạy như bay lên sườn núi.
Trong thành Ngân Châu, Dương Hạo nhận được sự đón tiếp của đám văn võ tướng, lập tức đi tới phủ tướng quân của phòng ngự sử. Hắn đi thẳng vào trong phòng lớn, cũng không còn để ý đến việc phải khách sáo, liền lập tức bắt đầu lên kế hoạch cho Định Nan quân ứng đối với cục diện trước mắt. Dương Hạo sau khi nói rõ tình thế trong ngoài trước mắt, Đinh Thừa Tông liền nói: "Chư vị đại nhân, từ khi quan gia đăng cơ đến nay, cống thế của Tống Quốc ngày càng mạnh, bây giờ Liêu Quốc chỉ đồng ý kết giao với nước ta, chứ không chịu cho chúng ta bất kỳ hình thức viện trợ mang tính thực chất nào, có thể dự liệu được rằng, Tống Quốc một khi biết được tin này tất sẽ càng không kiêng kỵ, áp lực chúng ta phải chịu sẽ càng nhiều hơn trước đó".
Chúng tướng nhất thời bàn luận xôn xao, Đinh Thừa Tông cao giọng nói: "Thừa Tông khi ở Hạ Châu đã từng kiến nghị với quan gia, nước ta mới lập, thế lực còn non yếu, không thể tách rời được sự giúp đỡ của Liêu Quốc. Chúng ta có thể bỏ ra nhiều sự nhượng bộ để đổi lấy viện trợ của Liêu Quốc, nhưng quan gia đã phủ định kiến nghị này của Thừa Tông, quan gia cho rằng sự trợ giúp bên ngoài cuối cùng cũng không phải là kế lâu dài.
Nước ta tự lập có lợi cho Liêu Quốc, cho nên có chỗ nào có thể giúp được chúng ta thì chúng ta không cần yêu cầu Liêu Quốc cũng sẽ làm, việc gì không thể ra tay giúp thì chúng ta cũng không biết được phải nhượng bộ bao nhiêu thì mới nhận được sự trợ giúp của Liêu Quốc, vậy từ đó chúng ta sẽ chịu sự khống chế của Liêu Quốc, đó gọi là được không bằng mất, cho nên vẫn nên để chính chúng ta giải quyết khó khăn này".
Viện trợ vũ lực của Liêu Quốc vốn là một nhân tố bên ngoài rất được văn võ bá quan Hạ Quốc trông đợi, nhưng những lời này của Đinh Thừa Tông đã đi trước nói cho mọi người biết rằng: "Đừng chỉ trông chờ vào Liêu Quốc, không cho Liêu Quốc nhiều lợi ích hơn thì Liêu Quốc sẽ không phát binh, quan gia cũng căn bản không nghĩ rằng sẽ cho Liêu quốc thêm lợi ích. Cầu người không bằng cầu mình, chúng ta vẫn phải tự nghĩ ra cách giải quyết".
Người được phái đến Hoành Sơn tham dự phòng ngự tác chiến Trương Sùng Nguy hơi nhíu mày nói: "Nếu như Liêu Quốc không trực tiếp xuất binh can dự, hoặc tạo ra một số việc để kìm chế binh lực của Tống Quốc ở biên cương Liêu Tống, thì e rằng áp lực chúng ta phải chịu quá lớn, trong thời gian ngắn, phòng tuyến Hoành Sơn có lẽ sẽ không bị công phá, nhưng về mặt tiêu hao binh viên, chúng ta không thể tiêu hao được như Tống quốc".
Dương Diên Phổ trầm giọng nói: "Không sai, nếu như không giành được sự viện trợ của Liêu Quốc, khó khăn của chúng ta sẽ tăng gấp mười lần. Nhưng, mạt tướng cho rằng quan gia không cầu viện Liêu Quốc chưa chắc đã là chuyện xấu. Dã tâm của con lang Liêu Quốc rất lớn, một khi chúng ta quá phụ thuộc vào chúng, chúng sẽ từng bước từng bước tiến tới, cuối cùng chúng sẽ dần biến chúng ta thành nước chư hầu của Liêu Quốc, còn Liêu Quốc đã đối xử như thế nào đối với các nước chư hầu thì từ tình hình của Hán quốc, chư vị đại nhân cũng có thể nhìn ra. Đến lúc đó, Hạ Quốc ta chẳng qua chỉ là một công cụ Liêu Quốc dùng để đối phó với Tống Quốc mà thôi, quân thần Hạ Quốc ta cũng sẽ trở thành mã tiền tốt của Liêu Quốc, đem hy vọng của chúng ta gửi gắm vào Liêu Quốc chẳng khác gì đưa hổ cửa trước, rước cọp cửa sau, đều có hại như nhau".
Bà chủ thấy hắn đến liền ra nghênh tiếp, vừa dùng khăn lông giúp hắn phủi tuyết trên đầu, vừa sẵng giọng nói: "Tuyết rơi dày đặc như vậy ngài còn đến đây làm gì".
Tiểu nhị đó rất lanh lợi, thấy hai người nói chuyện liền vội vã lắp hai cánh cửa khác vào rồi chạy biến đi. Không ngờ ở tửu lầu đối điện lại có hai lão giả bước trầm ổn đi ra, sắc mặt an tường, không giận mà trông cũng có uy, rất có khí thái quyền quý của đại nhân vật. Hai người ấy chính là La Công Minh và Sở Chiêu Phụ, hai người bước ra khỏi tửu lâu, chắp tay cáo biệt. Sở Chiêu Phụ xoay người ngồi lên chiếc kiệu nhỏ của mình, người hầu khiêng kiệu lên, đi nhẹ và nhanh rời khỏi đó.
La Công Minh lại vẫn chưa đi, lão nhân gia mắt không hoa, vừa rồi cảnh La Khắc Địch bước vào trong tiệm rượu đã bị hắn nhìn thấy, chỉ là ngại Sở Chiêu Phụ đang ở bên cạnh, không tiện lộ ra hình sắc, đợi khi Sở Chiêu Phụ đi rồi thì thấy tiểu nhị đó đóng cửa chỉ để lại một lối đi nhỏ rồi chạy biến mất. La Công Minh không khỏi nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Khắc Địch, đó là... Vị phu nhân tiệm bán rượu đó là ai?". nguồn TruyenFull.vn
Đúng lúc có một thư sinh mặc trường sam, đầu đội mũ nhung đang đi vào trong tửu lâu, nghe thấy rõ nửa câu sau của hắn, liền quay mặt lại nhìn, thấy lão nhân gia này tuổi tuy đã cao nhưng lưng không còng, tinh thần trông minh mẫn, rõ ràng rất có dáng vẻ của quý tộc, không khỏi cười nói: "Ha ha, lão nhân gia, ông cũng phải lòng tiểu nương tử tiệm bán rượu kia rồi à?
Ha ha, ông cũng có mắt nhìn người đó, có điều ông sống đến tuổi này rồi, gân cốt cũng đã yếu đi, không thể chịu nổi sự giày vò đâu, vãn sinh có lòng tốt nói cho ông nghe một câu, tiểu nương tử đó là người thương của La đại tướng quân chỉ huy sứ mã bộ quân đô cấm quân Đông Kinh chúng ta La Khắc Địch đó, ông không dây được với người ta đâu, chỉ rước thêm họa thôi".
Thư sinh này không phải ai khác, chính là kẻ đã bị liên lụy vì Lý Dục mà cả nhà bị điêu tàn, bất đắc dĩ đã chuyển đến đây ở Tiêu tú tài Tiêu Thư Hữu. Tiêu tú tài khi đó nhìn thấy đại hán cấm quân xử lý Hùng lão đại, thấy đó là chuyện hay liền đi khắp nơi dò hỏi, biết La Khắc Địch là thường khách, lại biết được thân phận của La Khắc Địch nên thông qua một lượt tuyên truyền của hắn rằng mỹ nhân tửu phường ở đường Đông Thập Tự đã trở thành Mỹ thái công không thể gây sự, nên cũng không có hán nhân nào đến sinh thị phi ở quán nàng nữa.
La Công Minh vừa nghe lập tức đại nộ, tên tiểu tử của hắn cũng không còn nhỏ tuổi nữa, sớm đã qua tuổi hôn phối rồi, nhưng khi hắn nói đến chuyện thành thân với nó thì tên khốn đó lại kiên quyết không chịu, thoái thác hết lần này đến lần khác, muốn nạp hai phòng tiểu thiếp cho nó nó cũng không chịu. Lão La còn tưởng rằng con trai mình đang nắm đại quyền, muốn thận trọng nghiêm khắc với mình, nhất lòng vì tiền đồ, không ngờ... Không ngờ nó lại mê mẩn vì một nương tử bán rượu, nghe người ta nói chẳng phải là đã muốn lấy người ta về nhà rồi sao? "Khắc Địch nó... La gia ta sao lại sinh ra một đứa nghịch tử như thế chứ?".
Tiêu tú tài nói xong hai câu, thấy lão nhân gia mặt mày nhăn nhó, còn cho rằng ông ta bị lời nói của mình làm cho sợ hãi, sợ bị đám hán tử cấm quân đánh chết, Tiêu tú tại tự cảm thấy là hảo sự liền cười ha ha, lắc lắc người bỏ đi.
La Công Minh đứng đó vừa bực vừa vội, lúc này chỉ muốn sai hạ nhân đến tửu phường đó đập cửa vào, lôi cái tên nghịch tử khốn kiếp đó ra, nhưng thấy cửa đóng gần hết, không biết đứa con trời đánh với nương tử mỹ miều đó đang làm chuyện gì mờ ám trong đó, vạn nhất có cử động bất nhã gì, một khi xông vào sẽ để cho tất cả mọi người ở đường này nhìn thấy cha bắt con gian dâm, phụ tử hai người đều là quan viên quyền cao chức trọng, việc này mà truyền ra ngoài thì lão La gia còn mặt mũi nào nữa.
Lão La liền thổi râu tức khí, xoay người bước lên kiệu của mình. Lão La ngồi xuống kiệu, vén tấm mành cửa ra, tức giận nói: "Đợi Khắc Địch trở về, bảo nó lập tức đến gặp lão phu!".
Cửa tiệm vừa đóng, nụ cười thoải mái trên mặt La Khắc Địch lập tức biến mất, hắn xoa tay vào nhau, ngồi xuống bên bếp lửa, đưa tay ra hơ hơ cho ấm.
"Có tâm sự gì à?". Đinh Ngọc Lạc nhẹ nhàng hỏi.
La Khắc Địch lắc đầu nói: "Nàng cũng ngồi xuống đi".
Đinh Ngọc Lạc mỉm cười, kéo một chiếc ghế lại, hai tay nhấc tà váy sang một bên và ngồi xuống, lặng yên nhìn hắn, mấy năm nay rõ ràng là La Khắc Địch đã trưởng thành hơn nhiều, đại quyền trong tay làm cho khí chất của hắn cũng có sự biến hóa rất lớn, ánh mắt nghiêm nghị hơn, rất có dáng vẻ không giận mà cũng uy nghiêm.
Trong điếm trở nên tĩnh mịch, ánh sáng vắng lặng chiếu xuyên qua khe cửa, chiếu vào khuôn mặt Đinh Ngọc Lạc. Đinh Ngọc Lạc vẫn xinh đẹp như xưa, chỉ có điều giờ thêm mấy phần mùi vị nữ nhân, vô cùng quyến rũ.
"Uống chén rượu cho ấm người". Đinh Ngọc Lạc nói nhẹ, giơ cánh tay ngọc ngà ra, rót cho hắn một chén rượu rồi nhẹ nhàng đưa tới trước mặt hắn, ánh mắt La Khắc Địch bất giác nhìn vào cánh tay nàng, một đôi tay ngọc ngà mịn màng, ngón út lại hơi cong lên giống như một đóa u lan, chỉ nhìn vào tay đã làm cho người ta thấy mê mẩn vậy mà còn được ngồi bên cạnh mỹ nhân, mùi thơm từ người nàng tỏa ra như làm bừng tỉnh bầu trời nhân gian.
Bông tuyết tuôn rơi, những tiếng chửi mắng của người bán hàng truyền từ xa tới càng rõ ràng hơn trong màn tĩnh lặng. Tất cả sự u sầu trong lòng La Khắc Địch đều biến mất trong sự dịu dàng của nàng, hắn nhẹ ôm lấy eo nàng, nhẹ vuốt tóc nàng, nghe tiếng trống ngực của nhau. Xuất thần một hồi lâu, La Khắc Địch liền nói: "Liêu Quốc đã cùng Hạ Quốc ký giao bang, có điều chỉ là bang giao cơ bản nhất, cũng chưa đồng ý cho Hạ Quốc bất kỳ sự trợ giúp nào, quan gia nghe được tin này vô cùng vui mừng, đã hạ chiếu điều thêm ba vạn cấm quân của đạo Hà Bắc tăng viện cho Hà Tây. Đồng thời lệnh cho Phan tướng quân, bảo ngài ấy nắm bắt lấy thời cơ, nhanh chóng đột phá phòng ngự Hoành Sơn, đánh đến thẳng trung tâm Hạ Châu, ta nghĩ... nàng chắc cũng biết chứ?".
Hắn đương nhiên biết, Đinh Ngọc Lạc mai danh ẩn tính, mở tiệm ở Biện Lương tuyệt đối không phải chỉ là để có thể thường xuyên gặp hắn. Khi Dương Hạo vẫn là đại nguyên soái Hà Tây Lũng Hữu, hắn rất vui vì Đinh Ngọc Lạc tới, còn về việc Đinh Ngọc Lạc đến Biện Lương có phải có nhiệm vụ đặc biệt gì hay không thì hắn không quá quan tâm, chưa cần nói đến một người nắm trong tay trọng binh xưng bá một phương như Dương Hạo mà ngay cả một số người ở các địa phương có chút thực quyền, ai mà lại không cắm một số tai mắt phụ trách do thám tin tức nhất cứ nhất động của triều đình chứ?
Nhưng đến khi triều đình phát binh tới Lân Phủ, tiến công Hoành Sơn, Dương Hạo lại ngang nhiên xưng đế, quan hệ xấu đi rất nhiều. Nếu như để triều đình biết hắn có tư tình với đại trưởng công chúa Hạ Quốc, hơn nữa biết rõ đối phương ở Biện Lương mà lại còn giấu giếm thì La Khắc Địch hắn lập tức phải biến từ thống soái cấm quân cao cao tại thượng thành tù nhân. Nhưng cho dù hắn biết hậu quả nghiêm trọng như vậy nhưng hắn cũng không muốn Đinh Ngọc Lạc có chút mảy may tổn thương nào. Ngoài việc hắn có một mối tình thâm sâu với Đinh Ngọc Lạc ra thì mặt khác cũng bởi vì hành động của Dương Hạo bây giờ vẫn chưa dính dáng đến nàng mật thám trong lòng của hắn, đồng thời hắn đối với vị hoàng đế Triệu Quang Nghĩa này cũng thiếu chút hiếu trung, người hắn trung thành là thiên hạ Triệu thị, chứ không phải đại biểu cho một người nào đó của thiên hạ này.
Đinh Ngọc Lạc nhẹ thở dài một tiếng, trên trán hiện lên sự ưu lo, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, thiếp biết rồi, có điều... Nhị ca nếu đã dám tự lập quốc tất nhiên cũng đã suy nghĩ đến phản ứng của quan gia, thiếp nghĩ nhị ca sẽ làm được, huống hồ bây giờ đã là hàn đông, Phan tướng quân muốn có được tiến triển lớn cũng không phải là điều dễ dàng. Thiếp chỉ lo lắng... Chàng sẽ không bị phái đi Hà Tây chứ?".
La Khắc Địch lắc đầu: "Quan gia đối với lão tướng tiền triều không tín nhiệm cho lắm, nếu không cũng sẽ không phá cách đề bạt một thiếu tướng trẻ tuổi như ta mà không nể mặt các lão tướng tiền triều, khi ngài ấy chưa ổn định đế vị trong năm, sáu năm thì sẽ không dễ dàng điều ta đâu, trừ phi... Ngài ấy muốn ngự giá thân chinh, ta mới phải đi theo".
Đinh Ngọc Lạc thở phào nhẹ nhõm: "Như thế thì tốt rồi, thiếp thật sự sợ chàng sẽ chém giết với nhị ca thiếp trên chiến trường, khi đó hai quân trận tiền gặp mặt. Ôi! Thiếp thật không biết phải làm thế nào".