Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 538 : Ngoại Vi
Ngày đăng: 21:01 19/04/20
La Khắc Địch cười khổ nói: "Ta bây giờ cũng đã không biết phải làm thế nào rồi, ừm, lúc đầu ta khổ tâm phí sức để lấy được sự tín nhiệm của đương kim thánh thượng, có thể nắm trọng binh trong tay, cả chặng đường tiến tới địa vị hôm nay vốn đều là muốn làm một Chu Giáng Hầu bảo vệ dân chúng chấn hưng xã tắc. Nhưng hoàng trưởng tử Đức Chiêu đã chết, hoàng thứ tử Đức Phương lại trẻ người non dạ, La Khắc Địch ta độc lập triều cương, một mình khó làm gì được, còn cả nhị ca của nàng nữa, hắn đa mưu túc trí, ta tưởng hắn có thể làm một nhân vật cao như tể tướng, ai ngờ hắn lại chạy tới Hà Tây làm một đế vương hải ngoại. Năm đó chúng ta đồng sinh đồng tử, sóng vai tác chiến, bây giờ ta là tướng lĩnh Tống Quốc, còn hắn lại trở thành phản nghịch của Tống Quốc".
Đinh Ngọc Lạc ngồi thẳng lên, phản bác nói: "Lẽ nào đao dí tới cổ mà nhị ca thiếp phải cúi đầu phục tùng sao? Bây giờ không phải là nhị ca thiếp công đánh Đại Tống mà là Đại Tống xuất binh thảo phạt Hà Tây, Quan gia lại còn dùng thù đê tiện để đoạt mất hai châu Lân Phủ. Với thân phận và địa vị của chàng bây giờ không thể một chút nội tình cũng không biết, lãnh thổ mà Nhị ca thiếp đang thống trị bây giờ chưa từng được vẽ trên bản đồ Đại Tống.
Còn lưỡng châu Lân Phủ, càng là do tiên đế khi còn sống đã công khai hứa rằng để cho bọn họ tự trị, kết quả thì sao? Không phải là vẫn bị quan gia cướp lấy sao? Cứ nói người Bắc triều hung hãn, nhưng bao nhiêu năm nay Bắc triều bị tiếng xấu mà đã từng xuất binh tiêu diệt nước nào chưa? Họ nhiều lắm thì cũng chỉ làm cường đạo cướp bóc, nào có bằng được với huynh đệ Triệu thị liên tiếp tiêu diệt bảy nước mà vẫn chưa biết đủ, dã tâm càng ngày càng lớn, họ hận không thể lấy toàn bộ tứ hải vào lòng bàn tay mình, kẻ gây chiến hòa chính là Tống Quốc".
La Khắc Địch lắc đầu cười: "Cái gì gọi là nghĩa? Cái gì gọi là bất nghĩa? Nghĩa của ta chính là bất nghĩa của người khác, nghĩa của người khác lại chính là sự bất nghĩa của ta, đứng trên không cùng một chiến doanh, lập trường đương nhiên sẽ bất đồng. Nam Bình, Kinh Triều, Tây Thục, Hán Đường, thậm chí Ngô Việt đều có thể mắng Tống Quốc đầy dã tâm khơi dậy chiến tranh, nhưng ta là người Tống, là thần tử của Tống Quốc, ta không thể nói như vậy. Những việc như thế này vốn không có đạo nghĩa đúng hay không đúng, ai cũng đừng nghĩ rằng mình nhận mệnh của trời, các quốc gia mà con dân khác đều phải cúi đầu xưng thần.
Cho nên... Nhị ca nàng chiếm Hà Tây để tự lập, ta không nói gì. Hắn có lập trường của hắn, ta có lập trường của ta, đứng trên lập trường của hắn, hắn không sai, nhưng nếu như thật sự cần ta phải dẫn binh đánh với hắn một trận thì ta tuyệt đối không thể dung tình, nếu như thật có ngày ta và nhị ca nàng binh giáp tương kiến, ta và nàng... Phải làm sao đây?".
Đinh Ngọc Lạc nghe rồi nhất thời cảm thấy tâm tư rối loạn, nghĩ đi nghĩ lại chỉ cảm thấy hai người lúc này tuy đang dựa vào nhau nhưng ở giữa hai người dường như có một khoảng trống rất sâu, không có cách nào vượt qua được, chỉ sợ lời nói năm đó thành sự thật, hai người thật sự cho dù đợi thêm rất lâu nữa, đợi đến sỏi đá khô mòn cũng không có cách nào thành đôi uyên ương, bất giác cảm thấy vô cùng đau lòng.
La Khắc Địch đạp chân lên tuyết trở về La phủ, lão gia nhân trong phủ vừa thấy hắn lập tức nói: "Tứ công tử, lão gia nói khi ngài trở về thì lập tức đến phòng gặp lão gia". La Khắc Địch bây giờ mặc dù có địa vị rất cao trong triều, nhưng ở nhà vẫn chỉ đứng hàng thứ, bị người ta gọi là Tứ công tử.
"Ờ". La Khắc Địch phủi phủi tuyết trên vai, bỏ giày ra, hỏi: "Có chuyện gì vậy, tâm trạng cha ta như thế nào?".
Lão gia nhân nhìn xung quanh một lát, rồi ghé sát miệng vào tai hắn, nhỏ giọng nói: "Lão gia nổi giận lôi đình, hình như rất không vui. Khi lão nô mang trà tới, thấy lão gia đi tới đi lui, trước đây mỗi khi lão gia trở về đều rất vui vẻ ngồi trong phòng đọc sách".
"Ta biết rồi". La Khắc Địch đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên dừng lại, suy nghĩ một chút, lại gọi lão gia nhân lại, dặn dò: "Bảo cho lão nương ta một tiếng".
Lão gia nhân hiểu ý, lập tức đi nhanh như chớp.
La phu nhân nhận được tin từ lão gia nhân, lập tức đi tới thư phòng phía sau nhà, lão nhi tử đại tôn tử là vận mệnh của lão thái thái, huống hồ La Khắc Địch này không những là tiểu nhi tử của lão La gia, mà còn là cốt nhục thân sinh của bà, cậu con trai bảo bối này tuổi còn trẻ mà đã làm quan lớn như vậy, hơn nữa cũng không rượu chè cờ bạc, quả thực càng nhìn càng thấy hoàn mỹ, lão đầu tử lại còn chốc chốc muốn dạy bảo. Muốn trách mắng nó, bà sao có thể không quản.
Đợi khi La phu nhân đến được thư phòng, ghé tai vào cửa thì hai cha con trong thư phòng đã cãi nhau ầm cả lên rồi.
"Đổ khốn kiếp, lão phu sao lại có thể sinh ra một đứa súc sinh như ngươi, bao nhiêu khuê tú đại gia, thục nữ danh môn ngươi không muốn, lại đi thích một nữ tử bán rượu, ta nghe thấy hình như ả còn từng được gả cho người ta rồi phải không? Cũng phải thôi, tuổi tác như thế sao có thể chưa từng gả cho người ta chứ, ngươi sao lại cứ bị con hồ ly linh đó mê hoặc vậy?".
"Cha, cái gì mà khuê tú đại gia, thục nữ danh môn chứ, họ có hơn được nàng ấy không? Mấy người suốt ngày uốn a uốn éo, làm ra vẻ thiên kim, quý nữ danh môn, con nhìn không thuận mắt, con chỉ thích cô ấy thôi".
"Tuyệt đối không được, La gia ta có thân phận gì chứ, lấy một người đã từng qua cửa nhà người khác sao, ngươi muốn công khanh cả triều lấy lão phu ta ra làm trò cười sao?". Giọng của lão La tăng cao ngữ khí hơn một chút. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
"Lấy cha ra làm trò cười á? Cha cho dù có muốn cũng không làm được, người ta còn chưa đồng ý gả vào nhà chúng ta cơ". La Khắc Địch không chút yếu thế hơn, giọng lập tức tăng thêm ngữ khí.
Trần đại vô lại muốn khóc cũng không ra nước mắt, cũng không một từ giải thích, hắn tựa hồ như nhìn thấy trên đầu của tiểu cô nương đẹp như tranh vẽ trước mắt đang mọc lên một cặp sừng, hắn liền cắn răng, cố hết sức lết mấy bước lảo đảo ra khỏi cửa.
Trúc Vận vẫn đang vùi đầu vào bàn tính, thỉnh thoảng khóe miệng lại động một chút, Chiết Tử Du đang nhớ lại tất cả những gian nhà, con đường và những nơi có cảnh vệ mà khi vào Chiết phủ đã nhìn thấy, tất cả mọi thứ trước mắt đều được lọt hoàn toàn vào trong mắt nàng. Nàng mỉm cười, đột nhiên nhớ tới năm đó, ngày hôm đó, con người đó vì một kẻ vô lại tế thần tiên muốn chọc ghẹo nàng mà đã xuất một quyền.
Ân oán dai dẳng đeo đuổi bao nhiêu năm, nàng mệt rồi, đã rất mệt rồi, ngạo khí cao chót vót cũng đã bị mài mòn đi nhiều, cái người muốn quên cũng quên không được đó. Trước đây mỗi khi nghĩ đến hắn, nghĩ nhiều nhất cũng là những chuyện hắn đã có lỗi với mình, càng nghĩ càng tức, bây giờ mỗi lần nhớ đến hắn lại càng thích nhớ tới những ngày ngọt ngào khi ở cùng nhau, đấu mồm ở phủ Trình tướng quân, uống trà ở viện Bích Hà Phủ Cốc, nụ hôn đầu tiên ở trong rừng Lô Châu... Nàng nhận ra tính tình của mình đã có chút thay đổi, tiểu công chúa kiêu ngạo đã sắp biến thành một tiểu nữ nhân dịu hiền rồi.
Nhớ tới lời hứa của hắn với nàng trước khi tới Biện Lương lần này, nhớ tới hắn thân đã là đế vương lại đồng ý giao ngọc tỷ truyền quốc mà đối với một vị hoàng đế mà nói là thứ vô cùng quan trọng ra để đổi lấy cả nhà nàng, trong lòng nàng bất chợt nóng lên: "Còn muốn yêu cầu hắn cái gì nữa, đàn ông thối trong thiên hạ đều giống nhau, nhưng hắn... Cũng coi như không quá như bọn họ...". Tử Du nghĩ nghĩ, hơi nhăn mũi lại.
Bên ngoài cửa tuyết đang tung bay trắng xóa trời đất, nhưng lòng nàng cũng như đang phiêu diêu trên không trung: "Đối với Liêu Quốc, sao huynh lại đưa ra điều kiện không có chút thành ý nào như vậy? Dựa vào sức của mình huynh, đối phó với Tống Quốc sẽ gặp rất nhiều khó khăn, lẽ nào huynh không biết sao? Đồ ngốc...".
*
* *
Lúc này, nội cảnh Ba Thục, trên Cung Lai Quan cũng có một người đang nhìn xa xăm về phía Hà Tây, tâm tình phiêu diêu. Dãy Cung Lai kéo dài từ Dân Giang vượt qua Độ Hà, cùng với hiểm ải dựng men theo Độ Hà hình thành một bức chắn như bình phong, yểm hộ phía tây của thành đô. Có điều nơi này bây giờ đã bị công phá rồi, kẻ phá nó chính là nghĩa quân tung hoành Ba Thục, nếu như để bọn họ chiến đấu với Tống quân đã được huấn luyện đầy đủ thì bọn họ không khác gì một đám ô hợp bất kham nhất kích.
Nhưng ở một địa thế núi cao trùng trùng, nước chảy không ngừng này thì những binh sĩ một thân giáp trụ và những động tác thân hình đó còn linh hoạt hơn cả con khỉ, có thể trèo lên trèo xuống nhanh chóng như những sơn dân, quả thực giống như một đàn lợn. Bọn họ vừa trèo lên thì chính là đồi núi mênh mông, họ mặc những bộ y phục rách nát, cờ thì lung tung, xiên xẹo, tiếng kêu la ầm ĩ, hoàn toàn không có bố cục gì, mà cũng không cần có bố cục. Địa hình đặc thù nơi đây làm cho phòng ngự bình thường không thể thi triển phát huy được tác dụng gì, bọn họ không ngừng tiến công lên, còn có vô số người dựa vào tay chân mình để trèo lên hai bên vách núi vách đá để bắn tên xuống phía dưới, hoặc là xông thẳng vào thành để chém giết một trận.
Dù sao bây giờ cũng là mùa đông rồi, bọn họ lại đi chân trần, dựa vào đôi chân và đôi tay của mình để trèo lên những vách núi như đi trên bình địa, mẹ chúng nó, chúng có phải là người không? Trước sĩ khí không sợ chết này, thủ quân đã tan nát, những người còn lại vừa chém giết vừa hoang mang tháo chạy, Cung Lai Quan đã bị thất thủ, tiến thẳng thêm về phía trước thì có thể tiến tới cướp thành đô rồi.
Lúc này, Loan Đao Tiểu Lục, người đã thành thủ lĩnh của nghĩa quân đang đứng trên Cung Lai Quan, ngẩng đầu nhìn về trời bắc, rất lâu không nói gì.
Lương thực của Cung Lai Quan đã vào tay nghĩa quân, khắp nơi đã bắt đầu nhóm lửa, nghĩa quân đói khát vội vã đi nhóm lửa nấu cơm, muốn ăn một trận thật no nê.
Binh sĩ quần áo rách nát liền cởi bỏ quân phục của những thủ quân đã chết ra, vội vã mặc lên người mình, hoàn toàn không bận tâm đến những vết máu dính loang lổ trên đó, trên dưới hiểm ải lập tức xuất hiện vô số thi thể ở trần.
Một viên tướng đi tới đầu thành, chỗ Loan Đao Tiểu Lục đang đứng, chắp tay nói: "Đại tướng quân, Cung Lai Quan đã chiếm được rồi, bây giờ chúng ta... Thật sự đi đánh thành đô sao?". Hắn nghiêng đầu, ngừng lời một chút.
Người này tên là Địch Phong, cũng là một kiêu tướng của nghĩa quân, vốn là tướng lĩnh thân tín của đại thủ lĩnh nghĩa quân trước kia Triệu Đắc Trụ. Có điều, sau khi Triệu Đắc Trụ chết trong mưa tên, quyền chỉ huy nghĩa quân rơi vào thủ lĩnh thứ hai Đồng Vũ, Địch Vũ đối với việc này cũng không có bất mãn gì, trên thực tế hắn cũng không có cách nào để bất mãn. Đối với chính sách tháo chạy của Triệu Đức Trụ, nhị thủ lĩnh, tam thủ lĩnh, tứ thủ lĩnh đều hoàn toàn nhất trí ý kiến phản đối, cho nên khi Triệu Đức Trụ còn sống, mấy vị thủ lĩnh này thường thân với nhau hơn. Hai là, bọn họ tránh đi tới nơi xa một thời gian rất dài, lương thực cung ứng cho nghĩa quân chủ yếu dựa vào xa binh của nhị thủ lĩnh, bất kể là về thanh vọng hay các mối quan hệ thì nhị thủ lĩnh đã không kém gì đại thủ lĩnh rồi. Bây giờ đại thủ lĩnh đã chết, hắn chính là lão đại thích hợp nhất, không có người nào có thể lay động được vị trí của hắn.
Địch Phong chắp quyền nói: "Đại thủ lĩnh, thành đô dù sao cũng là trung tâm của Ba Thục, truân binh rất nhiều, chúng ta chi bằng đi cướp mấy nơi như Kim Đường, Cửu Lũng, Tấn Nguyên, Thục Châu đi. Những nơi đấy cách thành đô khá gần, lương thảo tất cũng dồi dào, hà tất phải bỏ dễ mà làm khó chứ?".