Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 632 : Hùng Bá Thiên Hạ

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


Trương Sùng Nguy một đao chém chết phò mã Tiêu Đốt Lý, thực khiến cho tam công chúa Da Luật Tú của nước Liêu trở thành quả phụ. Lý Trọng Hối tiết độ sứ Mã Bộ quân xa xa nhận thấy quân trận thất thế khó đạt dục ý, thế địch cường mạnh, thế quân lại hỗn loạn bất định, hắn cũng bất đắc dĩ, phải chịu thế bị động mà theo hướng đại quân cố gắng vừa đánh vừa chạy, không kịp mà quan tâm tới Tiêu Đốt Lý.



Tiêu Đốt Lý vừa chết, quân Liêu lại càng náo loạn, bị quân Tống chém giết tan tác, Lý Trọng Hối đành chỉ huy tàn quân vừa đánh vừa thoái lui. Lúc này chủ soái Da Luật Tà Chẩn thống lĩnh trung quân bọc hậu mới vội vàng đem quân đến viện trợ, tiếp ứng cho đám quân tiên phong tiền trận. Điểm lại tổn thất quân Liêu đã thương vong hơn quá nửa, trên vai của Lý Trọng Hối lại trúng thêm một mũi tên, hắn cắn răng rút ra rồi khó khăn lắm mới tới được chỗ của Da Luật Tà Chẩn báo cáo tình hình.



Da Luật Tà Chẩn dù sao cũng là danh tướng nước Liêu, kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, vừa nghe hắn nói đến đại quân kỵ binh hùng hậu của quân Tống đột ngột xuất đánh, liền nghi hoặc vô cùng. Da Luật Tà Chẩn lập tức chọn nơi hiểm yếu đóng hạ địa bàn, phái người đi trinh sát. Bắt vài kẻ tra xét, tìm hiểu phía địch. Trước khi chưa nắm rõ được chân tướng sự việc, Da Luật Tà Chẩn không dám liều lĩnh manh động.



Quân Liêu lộ nam chỉ còn một phương châm chiến lược duy nhất là cố gắng chặn đứng mũi tiến của quân Tống tại phía nam này, dựa theo phòng tuyến Tống Liêu trước đây mà xác định binh lực địch bày bố binh trận. Da Luật Hưu Ca đau đầu nhức óc suy nghĩ, hắn càng không dám coi thường quân địch, từ khi rút lui về Bảo Châu, hạn chế bị quân Tống quấy nhiễu, hắn chỉnh đốn lại cơ cấu quân binh, đồng thời chủ động nhường lại một số thành trì phòng ngự không mấy vững chắc cho địch, bố trí phòng ngự lại lần nữa.



Con mắt nhìn nhận của Da Luật Hưu Ca thực rất sâu xa, hắn nhanh chóng phát hiện ra một điều, tuy bây giờ nước Tống có binh mã cường mạnh nhưng đại quân này vừa mới đặt chân tới trận tuyến, đặc biệt là quân Tây Hạ và cấm quân nước Tống, mỗi bên đều có thiết luật, thống soái riêng, việc thống nhất đầu não chỉ huy và thuộc bộ vẫn chưa thực đầy đủ và chắc chắn, đây chính là một điều kiện tốt có lợi cho quân Liêu. Hắn liền đánh vận động chiến trong thế phòng ngự, trước sau đều kết hợp kỵ binh tinh nhuệ, giao đánh với các mãnh tướng nước Tống như Long Cuồng phó chỉ huy sử kinh tự, Trương Sư thích sử Hùng Châu, Thôi Ngạn Tiến tiết độ sử Tam thành Hà Dương và cả Mễ Tín đô chỉ huy sử mã quân thị vệ. Trong trận giao chiến với Trương Sư của Hùng Châu, hắn đích thân thống lĩnh gần trăm thị vệ thân cận đột nhập vào lòng trận, chém ngã Trương Sư xuống ngựa!



Nhưng ngay sau đó, Da Luật Hưu Ca đã cảm thấy thực sự bất an, hắn lại không hề phát hiện ra một điều nữa. Điều này lại do chính miệng một tướng lĩnh có kinh nghiệm lâu năm dâng tấu lại cho hắn, tuy có chút không chính xác cho lắm: Sự phối hợp giữa các ngả Quân Tống không chặt chẽ là thực, nhưng dựa vào thế đại thắng mà địch vừa giành được, quân Tống tuyệt đối sẽ có đủ thực lực để tiến hành tổng tiến công, có thể dễ dàng thừa cơ quân Liêu rơi vào bại thế chưa thể trụ vững mà chiếm lĩnh cả trận tuyến biên ải, đoạt lại những vùng đất quân Liêu chiếm được từ tay nhà Tống. Vậy hà cớ gì mà Dương Hạo lại chưa làm như thế, hắn đang chờ đợi điều gì chứ?



Rất nhanh sau đó, Da Luật Hưu Ca đã hiểu rõ dụng ý của Dương Hạo, việc mà Dương Hạo định làm.



Dương Hạo đang tập kết đại binh: từ mã quân, bộ quân, thuyền đội với số lượng lớn, gom thêm nhiều lương thảo, xe thồ cả trâu ngựa...



Thanh thế to lớn như thế, trước đây chỉ có một lần duy nhất, đó là khi Triệu Quang Nghĩa tiến đánh trực điện, tấn công thẳng vào U Châu.



Quân Tống rất ít khi hành động quân sự quy mô lớn khi thời tiết chuyển sang đông. Ngoài việc do vận chuyển không thuận lợi, còn có nguyên nhân chủ yếu: để khắc chế thiết kỵ quân Liêu, quân Tống đã chuẩn bị đội cung thủ lớn, dây cung được làm bằng dây da, như vậy thời tiết giá lạnh của phương bắc sẽ làm cho dây cung co lại không đủ lực mở cung. Điều này khiến quân Tống mất đi ưu thế chiến đấu lớn nhất, cho nên mùa đông vốn là những ngày thuận lợi cho kỵ binh bắc triều gây rối nam triều "kiếm chút lương thảo". Nhưng nay, quân Tống đã bổ xung lượng lớn kỵ binh, giảm bớt cung thủ, nước Tống thực sự có thể triển khai thế tấn công quy mô lớn được rồi.



Ngày mùng chín tháng mười một, là ngày trùng hầu sát bắc, có thể cúng tế, tháo rời, động thổ, xuất khởi qua cầu, khai thị đại cát.



Dương Hạo đã lệnh cho Phan Mỹ làm thống soái, phong cho Lý Hoa Đình, Lưu Đình Nhượng và Đồng Vũ làm đại tướng, thống lĩnh hơn mười vạn quân, xuất binh từ Ngõa Kiều Quan Hùng Châu tấn công Quy Nghĩa, Phạm Dương;


Nước Tống kế thừa lại là y bát của Hậu Chu, lãnh địa chỉ gồm có vùng Hà Nam, rồi dựa vào quân sự mà tiêu diệt các triều như Thục, Đường, Ngô Viêt, Sở, Nam Hán, Nam Binh, Bắc Hán. Lúc đó, cũng không tỏ ý chiếm lấy Trung Nguyên làm tự cư, giương cờ "thu phục thất địa".



Triệu Quang Nghĩa dựng cờ hiệu thu phục lại thất địa, chỉ là vì muốn phô trương thanh thế. Điều này Dương Hạo hiểu rõ, Tiêu Xước cũng hiểu rõ. Tiêu Xước cho rằng nước Liêu chiếm lĩnh vùng đất này là điều đương nhiên, nhưng Dương Hạo cũng có cách nghĩ của riêng hắn.



Vừa nhìn thấy bức quốc thư, bá quan văn võ của Dương Hạo hiển nhiên cũng không chịu thua bởi lý lẽ. Mỗi người đều hằm hè xắn tay đòi đấu lý với nước Liêu. Đương nhiên, cũng đồng thời tiến hành việc quân sự, Phan Mỹ ngờ rằng tài văn chương lý lẽ của quan văn khó thắng, hắn liền đưa ra ý kiến với Dương Hạo: Tốt nhất nên điều ra mấy đại học sĩ trong triều chơi trò bút giấy, người phương bắc vẫn còn kém xa lắm.



Dương Hạo lắc đầu, trực tiếp cho gọi Mặc Thủy Ngân tiết độ sứ nước Liêu đến. Nói thẳng lời trước mặt hắn: "Yến Vân mười sáu châu trước đây sao lại thuộc về nước Liêu, sao lại không thuộc về Hán, Tấn, Đường hay Nam Bình? Bởi vì nước Liêu đã dựa vào bản lĩnh của mình để đoạt nó, người Hán chúng ta không có bán lĩnh chiếm lại, sự thực là như vậy. Còn những lời khác có nói đến đàng hoàng đĩnh đạc như thế nào đi nữa, cũng không thể che đậy thác từ được.



Bây giờ, chúng ta đã có bản lĩnh đó rồi! Nên chúng ta sẽ đòi lại.



Một nơi thuộc về ai? Ai đang chiếm lĩnh nó tức là thuộc về người ấy. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn



Thiên hạ là của ai? Ai đoạt được nó là của người ấy.



Như vậy Yến Vân mười sáu châu là của ai? Bắc triều nếu đánh bại được ta, vậy nó sẽ là của bắc triều.



Trẫm vì sao hưng binh ư? Vì một vùng U Yến, nơi đây vừa dễ đánh lại vừa dễ thủ, lại là bình phong cho cả Trung Nguyên, việc được mất nó quan trọng mật thiết tới vận mệnh Trung Nguyên của trẫm. Nay trẫm binh lực đang cường thịnh không đoạt lấy nó lẽ nào để lại hậu họa về sau cho con cháu? Vậy nên trẫm phải đánh, việc này không thể thay đổi được".



Những lời này của Dương Hạo có thể dùng câu nói của Triệu Khuông để giải thích: "Ngọa tháp chi bàng, khởi dung tha nhân hàm thụy?" (Giường ta, há để kẻ khác năm ngủ?).



Mặc Thủy Ngân nghe đến đây mặt mày tái mét, hoảng sợ mà chạy vội về U Châu. Tiêu Xước nghe xong cảm thấy đau khổ vô cùng, nhưng lại cảm thấy thêm phần hiểu mới về sự thẳng thắn và cường thế của Dương Hạo. Không sai, hai bên tranh đi tranh lại, kỳ thực là vì cái gì chứ? Nếu nơi này khói táng hoang tàn, không chút giá trị, các vị quân chủ Trung Nguyên liệu còn có ý định chiếm đoạt vùng U Yến này nữa không? Hôm nay lời nói của Dương Hạo lại khác xa với các vị chân đế đó, có thể xem như một vị nam tử hán quang minh lỗi lạc.



Tiêu Xước nghiêm mặt, trợn tròn mắt nhìn, cắn răng một cái rồi vò nát quốc thư vừa nhận được từ Dương Hạo: "Hòa đàm vô vọng, vậy thì ta đánh!".