Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 633 : Quân Hán tới vạn binh bất khả địch

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


"Nay đại quân quân Tống phất cờ kéo quân trở lại, khí thế hùng hồn như chưa từng có, lại cộng thêm binh mã Tây Hạ, binh lực lại càng mạnh. Thế tử cho rằng, thái hậu và ẩu chúa trong tay chỉ dùng một tướng dũng như Da Luật Hưu Ca sao có thể đánh lại được cường địch?".



Người vừa nói là một người khoảng hơn ba mươi tuổi, diện mạo bình thường, không có nét gì nổi bật, duy chỉ có đôi mắt thực có thần sắc, lộ rõ vẻ khôn khéo hơn cả. Nếu là các nhân sĩ Trường An hoặc những người quen biết ắt hẳn đều nhận ra đó là Hồ Hỉ Nhi, quản sự trong phủ Tề Vương Triệu Quang Mỹ.



Ngồi ngay hàng đầu là một đại hán cũng khoảng gần bốn mươi tuổi, thân người cao lớn, râu ria đầy mặt, đầu đội mũ quan, mặc một bộ hán phục. Tuy nhiên bộ y phục trông thật bó chặt vào thân hình to lớn của hắn, cảm giác như chỉ cần hơn chút cử động là đường chỉ sẽ rách toạc ra. Với vóc đáng này của hắn, nếu mặc một bộ Hồ phục vạt trái, đội mũ lông cừu, trông sẽ uy phong oai vệ hơn, còn bộ đồ Hán phục này, thực làm khiến cho người khác buồn cười.



Người này tên là Da Luật Lưu Lễ Thọ, chính là Tống vương, Da Luật Hỉ Ấn thế tử.



Tống vương Da Luật Hỉ Ấn từng bị liên quan đến âm mưu phản bội do Đức vương Da Luật Tam bày ra, sau đó bị cấm đặt chân tới U Châu. Vị thế tử Tống vương này bây giờ lại chính là người chỉ huy thực sự của cả bộ tộc này.



Lưu Lễ Thọ khẽ vuốt râu, lắc đầu nói: "Lai giả bất thiện, kẻ đến thực có ác ý, đại trận do binh mã quân Tống bày ra đã đủ làm ta đau đầu, nay lại hợp lực với quân Tây Hạ, có thêm cả một đội kỵ binh vững mạnh. Quân Tống giờ đây giỏi công giỏi thủ, tiến thoái tùy ý thực khó đối phó. Còn Da Luật Hưu Ca, trận trước đại thắng đa phần là do dựa vào cách đánh trận lâu dài, dụ hoàng đế Đại Tống vào trận mai phục mà chiếm được lợi thế. Nếu luận về thực lực, quân binh nước Liêu ta... E là khó địch nổi người Tống".



Hồ Hỉ Nhi cười đáp: "Kỳ thực, nếu luận sự kiêu đũng, binh mã của bắc triều ta ai nấy từ bé cũng đã được tập luyện cưỡi ngựa bắn cung, lại tác chiến ngay trên lãnh thổ của ta, thực là có phần lợi thế hơn như vậy không cần phải quá sợ người phương nam. Chúng ta liên tiếp gặp phải thất bại, thực không phải do binh mã Bắc quốc quá ít mà là do thái hậu quá dựa dẫm vào Da Luật Hưu Ca, vốn có ý muốn kết duyên với hắn. Điều này thực mất thể diện hoàng thất, sẽ dẫn đến lòng dân nổi loạn, binh sĩ bất an".



Lưu Lễ Thọ vỗ đùi một cái, hưng phấn nói: "Đúng vậy, ngươi nói thật đúng lý, chính là như thế!".



Hồ Hỉ Nhi lại nói: "Lần này, Da Luật Hưu Ca làm tổn thất mất ba vạn nhuệ quân, nhưng hắn chỉ bị thái hậu chỉ trích đơn thuần, không có một sự trừng phạt chính thức nào, điều này chứng tỏ rõ rằng, thái hậu thiên vị hắn. Lần trước cũng vậy, U Châu bị bao vây, có hai tướng quân mang binh đến cứu viện muộn mất ba ngày, kết quả thì sao? Bị thái hậu hạ chỉ, chịu đòn roi trước mặt bàn dân thiên hạ, giáng chức xuống hai cấp. Vậy thử so sánh hai việc này xem, thái hậu thực là vì tư tình mà thường phạt bất minh, như vậy ai có thể kính phục đây?".



Lưu Lễ Thọ lớn tiếng nói: "Đúng vậy, đúng như thế, hừ! Ta đã biết rõ, ả ta xinh đẹp như hoa, tuổi trẻ nhưng lại ở góa, sao có thể chịu được cô đơn nơi khuê phòng! Đường đường một thái hậu tôn kính lại đi cầu hòa với một tên quan thần, khác nào bôi nhọ lên thanh danh của hoàng thất ta. Bây giờ những lời đồn đó có ở khắp nơi đầu đường trấn phủ, người nói qua kẻ nói lại, thật không thể lọt nổi tai. Ta mỗi lần nghĩ đến lại thấy thực sự xấu hổ.



Hồ Hỉ Nhi cười thâm hiểm nói tiếp: "Tuy nhiên, thế tử cũng không cần phải quá nóng giận như vậy. Ngài không thấy là, điều này chính là cơ hội tốt cho chúng ta sao?".



Lưu Lễ Thọ ngẩn ra, vội vàng đáp: "Cơ hội, ngài nói thế là ý gì?".



Hồ Hỉ Nhi đáp: "Thái hậu và tên thần tử có tư tình, như vậy đã mất hết thể diện hoàng gia. Các hoàng thất, thủ lĩnh đại nhân của các bộ tộc tất nhiên sẽ oán trách trong lòng. Thái hậu không biết tự trọng, tức đã không còn tư cách làm mẫu nghi thiên hạ, ấu chúa lại trẻ người non dạ chưa hiểu việc chính sự, sao có thể nắm giữ được thiên hạ nhà Liêu đây? Trong tình hình như vậy, nếu thế tử nhân cơ hội phát binh, giơ tay triệu hiệu, ắt được ba quan văn võ ủng hộ. Như vậy chỉ cần bãi bỏ ấu chúa, để Tống vương thế tử lên ngôi?



Trước đây Lưu Lễ Thọ vốn đã tham gia âm mưu phản loạn của Đức vương Da Luật Tam cùng với phụ thân mình, mưu đồ phản trắc sớm đã nhen nhóm trong đầu hắn, lúc ấy chỉ cần bọn hắn hành sự bí mật, thì đã không bị triều đình bắt được nhiều yếu điểm khi chưa thực bộc lộ hành phản. Thế nên chỉ có Tống vương bị nhốt lại, chưa bị liên lụy quá nghiêm trọng vào sự việc. Nếu có cơ hội cứu được phụ thân, sau đó tiếp tục tái phản, Lưu Lễ Thọ đương nhiên sẽ không do dự.



Chỉ là Lưu Lễ Thọ lại do dự trong chốc lát, thở dài mà nói: "Việc thực đã không thành, thái hậu quả cao tay hơn nhiều. Trong mấy năm này, cả vùng Thượng Kinh đều bị ả ta nắm chắc không lọt chút quyền hành gì. Ta tuy vẫn là thủ lĩnh của bộ tộc nhưng lại không có chút quyền lực, ta thực không binh không quyền. Giờ tạo phản, ngươi bảo ta lấy gì để tạo phản đây?".



Hồ Hỉ Nhi mỉm cười đáp: "Thế tử nói như vậy là tự hạ thấp mình rồi, triều đình nước Liêu ta có biết bao trung binh nghĩa sĩ, chứng kiến thái hậu một tay thâu tóm quyền lực. Khống chế ấu chúa, quốc gia lại đang lâm nguy, kẻ nào lại không nghĩ tới việc tận trung báo nghĩa, phục đỡ chính nghĩa chứ? Nếu thế tử có lòng, tiểu nhân nguyện tiến cử một người, người này trong tay nắm giữ trọng binh, nếu có ý phò trợ thế tử, đại sự tất thành".



Lưu Lễ Thọ hai mắt nhắm lại, nghi hoặc hỏi: "Ưm! Ngươi vốn chỉ là một gã thương nhân, sao lại mưu cầu đanh lợi việc này?".



Hồ Hỉ Nhi cung kính đáp: "Cho dù có là địch quốc trù phú, thực cũng chỉ là một kẻ thương nhân ti tiện, tiểu nhân chỉ muốn hiến mưu xuất lực... Cống hiến chút tài khuyển mã phò trợ thế tử. Đến được ngày Tống vương ngài đăng cơ xưng đế, thế tử được được lên làm thái tử. Tiểu nhân... Như vậy tiểu nhân có thể thẳng lưng mà đường đường chính chính, có được thân phận đáng nể như Quách Tập, làm rạng danh tổ tiên, gây cơ đồ rộng mở cho con cháu sau này, như thế cũng là việc đáng làm cả đời thần".



Quách Tập là đại thần nhà Hán, khi đó được đương kim thái hậu tin dùng, nay được phong làm xu mật sứ Nam viện, kiêm chức chính sự lệnh, tiết độ sứ Phong Võ Định quân, là kẻ dưới một người đứng trên vạn người. Lưu Lễ Thọ nghe vậy liền bật cười: "Nếu phụ thân ta lên ngôi, tất sẽ phong cho ngươi chức quyền của Quách Tập. Ha ha, mau... Ngươi nói có kẻ tướng lĩnh nắm trọng binh trong tay nguyện giúp ta hoàn thành đại sự, lời này có thực không? Hắn là ai?".


Đến đêm quả nhiên có một đạo quân Liêu tới đột kích, có khoảng đến bảy ngàn quân, dẫn đầu là Tiêu Thát Lẫm. Hắn cũng là một mãnh tướng nước Liêu, văn thao võ lược, trí dũng song toàn, chứ không phải là loại dũng tướng tầm thường. Hắn cũng có ý chí tiến thủ cao, trước đây khi Da Luật Hưu Ca được thăng chức như bay hắn cũng không phục, đối với hắn mà nói, hắn giỏi không thua kém gì Da Luật Hưu Ca, nếu có kém cũng chỉ là không gặp may thôi.



Vừa nghe tin quân Tống đoạt được khí giới, hắn biết là việc nghiêm trọng, thứ này vốn là vũ khí sắc bén nhất để công phòng thành trì về phương diện nào đó đủ để quyết định thắng bại. Thiếu thứ này, quân Tống sẽ khó mà công thành, quân Liêu sẽ bớt được gánh nặng. Kể cả hủy nó đi, quân Tống sai người chế tạo lại cũng phải mất nhiều thời gian, thậm chí không kịp mà hoàn thành.



"Thật là ngu xuẩn, đống khí giới đó lúc nào cũng phải chất cỏ khô lên trên, nếu thấy bất lợi lập tức đốt hủy ngay, các ngươi gặp phải quân Tống lại chỉ lo thoát thân, đúng là dâng vào miệng địch mà!".



Dưới cơn thịnh nộ, Tiêu Thát Lẫm đã hạ lệnh chém chết mấy tên vừa tháo chạy về, tự mình dẫn quân đi truy sát quân Lý Hoa Đình, đồng thời hắn phái người đến báo tin cho binh mã các ngả phía vùng biên ải và cả đám quân đang truy đuổi quân chủ lực phía Dương Hạo của Tiêu Can và Hàn Khuông Tự.



Binh mã của Lý Hoa Đình, Lưu Đình Nhượng và Đồng Vũ đánh một trận đẫm máu với quân của Tiêu Thát Lẫm, hai bên đều bị trọng thương. Quân Tống bảo vệ tới cùng chỗ khí giới, quân Tiêu Thát Lẫm lại càng không bỏ qua, hai bên không ngừng giằng co, vừa đánh vừa tiến, một mạch giao chiến tới tận chiều ngày thứ hai. Lúc này quân bộ điền trọng quân Tống đã biết tin cũng đem quân xông tới viện trợ, quân Tống giao chiến lại càng hưng phấn.



Tiêu Thát Lẫm nhận thấy sắp không trụ được, đang định ra lệnh rút lui thì Tiêu Can và Hàn Khuông Tự đã dẫn quân đến, rốt cuộc cũng kịp lúc. Quân Liêu thấy thế lại càng hăng hái, hai bên thành ra ngang ngửa thế trận, lại tiếp tục giao chiến đến tận hoàng hôn rồi lại mải miết đánh chém đến nửa đêm. Lúc trận chiến đang hung hãn nảy lửa nhất thì Phan Mỹ đã nhận được tin báo, hắn tức tốc thống lĩnh quân binh quay lại cứu viện.



Vì một lần bị quân Liêu cướp phá lương thực, làm cho lão tướng Lưu Đình Nhượng của quân Tống oán hận mà đuổi theo, lại bất ngờ đoạt được chỗ khí giới công thành này. Quân Liêu các ngả nghe tin lại lấy làm lo sợ, hộc tốc phản ứng lại, mong rằng kịp thời phá hủy đống khí giới này khỏi tay quân Tống trước khi đại quân của địch hợp lại. Kết quả chỗ khí giới của Triệu Nhị Thúc tạo ra lại trở thành một mồi lửa dẫn dụ cả đám thiêu thân chạy tới.



Hai bên giao chiến đến tận khi trời sáng, giờ mới có ý định rút lại binh mã. Trên một vùng đồng bằng lớn, hai đám quân đen kịt đang giằng co, đến lúc nhìn lại thế trận, chủ tướng hai bên không khỏi kinh hãi.



Khí giới trong tay quân Tống được bảo vệ chặt chẽ, họ đã bố trí binh tốt vây quanh bên trong, kỵ binh lập vòng vây bên ngoài, tránh cho quân Liêu nhảy vào phá hỏng. Tống binh lực bấy giờ khó mà tính được, chỉ nhìn qua đám kỵ binh, cũng phải đến hơn tám vạn. Còn đám quân Liêu, khắp nơi tụ đến cho nên đều là kỵ binh, đám quân của Tiêu Thát Lẫm, Tiêu Can và Hàn Khuông Tự cũng vậy, cứ thế đối diện mà đứng.



Qua đó có thể nhận thấy cục diện thực đang thăng bằng, binh lực hai bên đa phần đều là kỵ binh, vị trí lại cùng trên bình nguyên trống trải.



Vậy một khi xảy ra việc kỵ binh đối mặt kỵ binh, hai bên giằng co không phân thắng bại thì phải làm sao đây?



Chỉ có một biện pháp duy nhất, quyết chiến! Tử chiến!



Quân đoàn bộ binh giằng co thì có thể tự do rút lui, kỵ binh mà giao chiến như vậy, lại thêm địa hình xung quanh bằng phẳng không núi non, không thể vừa rút vừa chống đỡ được địch, kết quả chỉ có một cách duy nhất, chưa chết thì chưa dừng.



Bởi vì, chiến mã dù có được huấn luyện tốt đến đâu thì vẫn chỉ là súc vật, không phải là người. Một khi thoái lui ắt rối loạn trận hình, nếu đối phương cũng là kỵ binh, như vậy sẽ được lợi mà toàn quân xông kích, kết quả bị giết hại cả loạt.



Ai cũng không ngờ lại gặp phải một trận đánh như vậy, quân Liêu vốn đang né tránh quyết chiến với quân Tống để mau chóng trở về U Châu, lại biết rõ địa thế nước mình như lòng bàn tay, nên quân Tống muốn tìm quân Liêu quyết chiến cũng thực khó khăn. Nay nhờ chỗ bảo bối này lại xảy ra đại trận, binh mã không ngừng đổ bộ về đây. Ban đêm hỗn loạn đánh chém, đợi đến khi mặt trời rọi sáng mới vỡ lẽ, phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng, việc quyết chiến đã không thể né tránh được.



Vạn mã cùng hí vang tiếng, chiến trường chợt tĩnh lặng, Phan Mỹ đã dẫn quân đến, hùng hổ tiến đến như điên đại. Đang lúc mơ tưởng tìm được quân chủ lực của địch, tiêu diệt đến sạch sẽ trước khi xảy ra trận đại chiến ở U Châu hóa ra đã ở ngay trước mắt, có thể thực hiện nguyện vọng đó ở ngay đây.



Cưỡi trên lưng ngựa bệ vệ, Phan Mỹ quất roi ngựa chi về phía đại quân quân Liêu, cao giọng quát: "Quân Liêu đã ngay trước mặt, tướng soái nào nguyện vì bản soái mà phá trận?".



"Mạt tướng nguyện đi!". Lý Hoa Đình, Đồng Vũ đồng thanh nhận lệnh, hai người nhìn nhau một hồi, Đồng Vũ lại cười nói: "Lý tướng quân, quân của ngài chỉ có tới một vạn thiết kỵ, quân địch lại đông không dưới bảy vạn, trận này nên để Đồng mỗ ra tay!".



Lý Hoa Đình vẻ mặt hung hăng, sát khí đằng đằng nói: "Muốn diệt được địch, ắt dựa vào tướng, phá trận này Lý mỗ ta chỉ cần một vạn binh mã là đủ!".