Bồ Câu Không Đưa Thư

Chương 3 :

Ngày đăng: 17:55 18/04/20


Phong Khê quả là một anh chàng nhanh nhẩu phát khiếp. Ba ngày sau khi Xuyến gửi “tối hậu thư”, ba trái ổi tròn trĩnh đã nằm ngay ngắn trong ngăn bàn của Thục. 



Khi phát hiện ra “lễ vật”, Thục không khỏi bỡ ngỡ. Bất giác nó cảm thấy một nỗi xao xuyến mơ hồ dâng lên trong lòng.



Xuyến và Cúc Hương thì vui vẻ một cách hồn nhiên. Vừa thấy mấy trái ổi, Cúc Hương đã bô bô:



- Tao biết ngay mà! Rõ ràng tay Phong Khê này NTSC con Thục sâu đậm hơn chàng lớp trưởng mình nhiều!



Xuyến gật gù:



- Hóa ra hắn cũng tử tế gớm! Gả con Thục cho hắn, mình cũng không đến nỗi lo lắng lắm!



- Tao với mày lại còn có ổi ăn dài dài! - Cúc Hương đề thêm.



- Dẹp tụi mày đi! - Thục mím môi - Tụi mày có muốn gả thì tự gả lấy, đừng có kéo tao vô!



- Ôi chao, cái con này! - Cúc Hương vừa kêu vừa đưa hai tay lên trời - Hôm trước mày hì hà hì hục gặm ổi của người ta, bây giờ lại giở giọng phủ phàng hả!



- Tụi mày cũng ăn nữa chứ bộ! - Thục chống chế.



- Nhưng tụi tao ăn là ăn phụ mày! Cũng như mai mốt mày lấy chồng, mày là cô dâu, còn tao với con Xuyến là phụ dâu. Chứ chẳng lẽ trong cái “vụ” này, đứa nào cũng đóng vai chính, không có đứa phụ, coi sao được!



- Thôi, thôi, tao không nói chuyện với mày nữa! Miệng mày như loa phát thanh ở ngoài Xa Cảng, ai nói cho lại!



Xuyến hắng giọng chen vô:



- Con Thục không muốn nói chuyện với con Cúc Hương thì nói chuyện với tao!



Thục rụt cổ:



- Tao cũng không nói chuyện với mày! Mày còn ghê hơn con Cúc Hương!Xuyến nghiêm mặt:



- Không nói cũng phải nói! Đây là hỏi cung chứ không phải nói chuyện bình thường! Chuẩn bị tinh thần nghe tao hỏi nè!



Thục chun mũi:



- Hỏi gì hỏi đại đi! Bày đặt làm mặt hình sự hoài!



Xuyến đập tay xuống bàn:



- Đừng có thách thức nhà chức trách! Nhà ngươi hãy thành thực trả lời cho ta và con Cúc Hương biết lá thư mà Phong Khê gửi kèm theo mấy trái ổi nhà ngươi giấu ở đâu rồi!



- Xì! Tao mà thèm giấu!



Xuyến chìa tay ra:- Không giấu thì đưa ra đây!



Thục hất mái tóc:



- trong ngăn bàn kìa!



Xuyến ngó Cúc Hương, cười hì hì:



- Rõ ràng nó giấu trong ngăn bàn mà bảo là không giấu! Nếu không bị hỏi cung, đừng hòng nó khai ra!Vừa nói, Xuyến vừa cúi đầu dòm vào ngăn bàn, sục sạo và lôi ra một tờ giấy gấp tư. Nó liếc Thục:



- Mày “duyệt” trước rồi phải không?



- Ừ.



- Mày có thêm bớt gì trong này không?



- Hỏi vô duyên!



Xuyến nháy mắt trêu Thục, tay lúi húi mở thư. Cúc Hương vừa liếc vào tờ giấy đã buột miệng sửng sốt:



- Ái chà! Kiểu này thì nguy to! Con Thục khai hết với hắn rồi Xuyến ơi!



Xuyến cũng không giấu vẻ kinh ngạc. Nó chắt lưỡi xuýt xoa:



- Chà, tay này đóng vai chính trong phim “Thám tử tư” chắc?



Thục đã đọc qua lá thư nên chẳng hề ngạc nhiên về phản ứng của các bạn. Nó nghĩ về sự ranh mãnh của anh chàng Phong Khê nhiều hơn. Chẳng hiểu anh ta điều tra bằng cách nào mà biết tỏng tòng tong tên tuổi của bọn Thục. Thục nhớ rõ mồn một những dòng chữ trên tờ giấy Xuyến cầm:Cái từ “bạn” rất dễ thương



Cám ơn Xuyến, Thục, Cúc Hương rất nhiều



Ba trái ổi có bao nhiêu




Ngạc nhiên, Phán quay đầu lại. Nhưng anh vẫn đưng nguyên tại chỗ, ngơ ngác hỏi:



- Gì nữa vậy?



Xuyến làm mặt ngầu:



- Bộ đọc thơ xong rồi bỏ đi một mạch vậy hả?



Mặt Phán lộ vẻ bối rối:



- Chứ còn sao nữa?



Đột nhiên Xuyến đổi giọng. Nó cười toe:



- Phải đứng lại chờ tụi này cám ơn đã chứ!



Phán nửa cười nửa mếu. Anh khẽ nhún vai:



- Thôi, khỏi! Có gì đâu mà cám ơn!



- Sao lại không có gì! Bạn đừng giả bộ khiêm tốn như vậy! Tụi này bao giờ cũng “ơn đền oán trả” đàng hoàng!



Xuyến khẽ liếc Phán, mỉm cười hỏi:



- Bây giờ bạn muốn tụi này “đền” cho bạn cái gì?



Phán chưa kịp trả lời thì Cúc Hương đã vọt miệng:



- “Đền” cho bạn tiểu thư của tụi này nghen!



Phán ngơ ngác:



- Tiểu thư nào?



- Nhỏ Thục đó!



Trong khi Thục thò tay ngắt Cúc Hương một cái đau đến mức Cúc Hương phải nhảy dựng lên thì Phán đứng sững trời trồng, mặt đỏ như gấc chín.



- Sao, bạn chịu không? - Cúc Hương tiếp tục trêu chọc Phán.



Nhà thơ điếng hồn, lắp bắp:



- Mấy bạn đùa chuyện gì đâu không!



Càng lúng túng, Phán càng trông giống một anh nhà quê tội nghiệp. Xuyến động lòng trắc ẩn, bèn giải vây:



- Nếu bạn không chịu thì tụi này “đền” cái khác! Một chầu chè, chịu không?



Phán ghét chè nhất trên đời. Nhưng lúc này anh vội vã gật đầu, mừng rỡ còn hơn bắt được vàng:



- Đúng rồi đó! Đi ăn chè đi!



- Chè xôi nước nghen?



- Chè gì cũng được.



- Ra ngoài chợ ngồi ăn nghen?



Phán đáp như máy:



- Ngồi đâu cũng được.



Xuyến nheo mắt:



- Bạn trả tiền nghen?



- Ai trả cũng được.



Nói xong, chợt phát hiện mình bị hớ, Phán tròn mắt ấp úng:



- Ơ, các bạn bảo các bạn “đền” cho tui mà!



Vẻ ngơ ngác của Phán khiến ba cô gái cười phá lên.