Bồ Câu Không Đưa Thư

Chương 4 :

Ngày đăng: 17:55 18/04/20


Xuyến, Thục và Cúc Hương nhận được ba trái xoài chỉ vài ngày sau đó. Vẫn với một bài thơ kèm theo. Lần này, giọng điệu của Phong Khê đã bắt đầu ỡm ờ: 



Khi chưa biết thì kêu huyền bí



Lúc hay ra, giản dị lắm thay!



Xoài ngon ba trái trao tay



Mong rằng gặp gỡ sau này... có khi!



Đọc xong bài thơ, Cúc Hương ngó Xuyến:



- Mình không muốn gặp hắn, hắn lại mong gặp mình! Giờ tính sao?



- Kệ hắn! - Xuyến phẩy tay - Thật ra hắn chỉ muốn gặp mặt con Thục thôi, nhưng mình sẽ không để hắn thực hiện ý đồ “đen tối” này!



Cúc Hương liếc Thục, thở dài:



- Nếu như vậy con Thục sẽ buồn! Tội nó!



Thục “xí” một tiếng:



- Có mày buồn thì có! Đừng đổ hết cho tao!



Cúc Hương nhe răng cười:



- Mày đừng lo cho tao! Tao có ba trái xoài làm bạn rồi, chẳng còn muốn “gặp gỡ” ai nữa! Hơn nữa tao thuộc hệ PAL, đâu phải hệ NTSC như mày!



Dù đang khẩu chiến, Thục cũng không nén được tò mò:



- PAL là sao?



- Là “Phớt Anh Luôn” chứ là sao! Hùng quăn từng là nạn nhân hệ PAL của tao, mày không nhớ sao!



Thục có vẻ thích thú trước trò chơi chữ của Cúc Hương:



- Thế còn con Xuyến? Nó là PAL hay NTSC?



- Con Xuyến hả? - Cúc Hương tươi cười - Nó khác tụi mình. Nó thuộc hệ SECAM. Sao Em Chê Anh Mãi. Hệ này còn gọi là hệ... ế chồng!



Xuyến trừng mắt:



- Tao cốc ột cái bây giờ! Chuyện quan trọng trước mắt không lo, cứ lo đi trù ẻo bạn bè!



Cúc Hương đưa tay ôm đầu:



- Chuyện gì mà quan trọng?



- Chuyện anh chàng Phong Khê của con Thục chứ chuyện gì!



- Hắn sao?



- Còn trăng với sao nữa! Mày đọc lại bài thơ của hắn coi!Cúc Hương đọc lại bài thơ.



- Thấy gì chưa? - Xuyến hỏi.




Bỗng nhiên Phán dừng lại. Cúc Hương nheo mắt:- Mỏi giò rồi hả?



Phán cười:



- Xong rồi! Các bạn lấy giấy ra đi!



- Bạn làm thơ lẹ ghê! Không thua gì trạng Quỳnh vẽ giun!



Vừa nịnh nọt, Cúc Hương vừa lật tập xé giấy đưa cho Xuyến.



Trước ánh mắt hau háu của ba cô gái, Phán khoan thai đọc:



Dù quen biết hay không quen biết



Thì tụi này có thiết tha chi



Thực lòng thì có thứ chi



Ăn ngon nhớ gửi cấp kỳ, bạn ơi!



Bài thơ của Phán thể hiện đầy đủ nội dung Cúc Hương yêu cầu. Vì vậy, Phán vừa đọc xong, Cúc Hương liền vỗ tay khen ầm:



- Tuyệt cú mèo! Bạn đúng là một ngôi sao sáng trên bầu trời văn nghệ!



Xuyến cũng gật gù, tấm tắc:



- Thơ hay không kém gì thơ của thi sĩ Tò Te trên báo Mực Tím. Mặc dù chữ “chi” lặp lại tới hai lần nhưng “khuyết điểm” này thực ra không đáng kể lắm!



Lần nào khen thơ Phán, Xuyến cũng đều chêm vào một câu xiên xỏ. Nhưng Phán làm bộ như không để ý. Anh quay sang Thục:



- Thục thấy sao?



Phán tưởng Thục sẽ khen mình như Xuyến và Cúc Hương. Nhưng Thục lại nhăn mặt:



- Bài thơ kỳ quá!



Phán chột dạ:



- Dở quá hả Thục?



- Không phải dở nhưng nghe nó vô tình và trắng trợn sao sao ấy!



Lời phê bình của Thục khiến Phán đâm lúng túng. Anh chớp mắt phân bua:



- Nhưng đó là ý Cúc Hương mà!



- Trời ơi, bạn đùng có nghe lời con Thục! - Cúc Hương hừ giọng - Nó bị tay Phong Khê kia hớp hồn mất rồi!



- Mày đừng có nói bậy! - Thục nạt Cúc Hương và thò tay định ngắt khiến Cúc Hương phải hấp tấp lùi xa ra.



Phán đứng như chôn chân tại chỗ. Anh ngẩn ngơ nhìn ba cô gái, không biết phải nghe lời ai. Nhưng rồi không thấy Thục nói gì thêm sau khi bị Cúc Hương chặn giọng, Phán mới yên tâm dời gót. Ra tới cửa, anh bỗng nghe tiếng Xuyến gọi vói theo:



- Chiều mai nhớ đi ăn chè với tụi này nữa nghen!