Bỏ Ta Còn Ai
Chương 1 : Từ gia
Ngày đăng: 13:49 19/04/20
Tuy rằng Thu Thủy các ở chỗ hẻo lánh, nhưng hoa và cây cảnh lại sum suê, xanh um tươi tốt, cảnh sắc cực kỳ lịch sự tao nhã. Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, hoa mai lay động. Từ Minh Đang mặc chiếc váy dài màu xanh biếc làm từ gấm cẩm sa, trên đầu cắm đầy trâm cài tóc, mặt lại bôi một lớp phấn trắng thật dày, ngũ quan không nhìn thấy rõ. Mặt nàng không chút thay đổi, giơ thìa bạc lên múc canh hạt sen, đưa đến bên miệng, đột nhiên động tác dừng một chút.
Bình ma ma nhíu chặt con ngươi, thẳng tắp nhìn chằm chằm chén nhỏ bạch ngọc kia, thúc giục nói, "Tam tiểu thư, nhân lúc còn nóng mau uống đi, nguội rồi mùi vị sẽ không tốt." Cái người thô lỗ này sẽ không phát hiện ra cái gì chứ?
Từ Minh Đang giương mắt nhìn nàng một cái, nở nụ cười có chút ngốc nghếch khen, "Mùi vị kia thật tốt." Đem canh trên thìa uống vào, sau đó lại uống cạn canh trong chén nhỏ bạch ngọc, không một chút nào dư thừa.
Bình ma ma thấy thế mới thầm thở ra một hơi , cầm váy cúi người thi lễ, "Lão nô trở về phục mệnh." Trong lòng nàng cười thầm, thật sự là quá đa tâm rồi, một tiểu thư thiên kim nơi khuê các ngốc nghếch thì có thể có năng lực gì? Còn có thể nhìn thấu mưu tính của các nàng ta như thế nào sao? Cho dù người khác có năng lực điều tra ra các nàng ta thì thế nào? Tất cả đã là kết cục đã định.
Đang lúc này, một bóng dáng lửa đỏ vọt tiến vào, "Tiểu thư, sao người có thể uống đồ của Nhị phu nhân đưa tới?" Ánh mắt nhìn đến chiếc bát trống không kia, không khỏi thầm kêu: không xong, không kịp ngăn cản. Có thể hay không có vấn đề gì?
Trong lòng Bình ma ma lo lắng không ngừng, trên mặt lại nghiêm nghị nói, "Hồng Thược cô nương, ngươi nói gì vậy? Nhị phu nhân là di nương của Tam tiểu thư, đưa chút đồ ăn đến cũng là rất bình thường." Nếu uống vào, như vậy tất cả sẽ đều có thể tiến hành theo kế hoạch. Chỉ cần qua ngày mai. . . . . .
"Hừ." Hồng Thược hừ lạnh một tiếng, tức giận vô cùng, "Ai biết ở bên trong có thêm cái gì hay không?" Chồn đến chúc tết gà, không có lòng tốt. Nàng ghét nhất những kẻ có mưu mô bất lương cùng ỷ thế hiếp người, mà người trước mắt này chính là loại đó.
"Lớn mật." Bình ma ma sắc mặt trắng nhợt, hai chân vì khẩn trương mà phát run, ngang ngược tiến lên, ngẩng cổ nói, "Ngươi chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, lại dám càn rỡ nói này nói kia,....không cần ỷ vào ngươi đã từng là nha hoàn của lão phu nhân mà có thể tùy ý tố cáo bữa bãi, Nhị phu nhân của chúng ta là một mảnh hảo tâm, lại bị các ngươi chà đạp. . . . . ." Sớm biết rằng đây là chuyện cực khổ, nhưng bà là thị tỳ trung thành nhất của Nhị phu nhân, chủ nhân có chuyện không tiện làm, đều phải do bà đi hoàn thành. Không có biện pháp, đều là người trên cùng một thuyền, chỉ có Nhị phu nhân có quyền có thế, bà là người đi theo mới có thể được thơm lây.
Hồng Thược cũng liếc mắt một cái, châm chọc khiêu khích nói, "Chà đạp? Khi nào thì nhị phu nhân từng có lòng tốt như vậy?" Thật là chuyện chê cười lớn, trong phủ này từ trên xuống dưới ai chẳng biết Nhị phu nhân thủ đoạn ngoan độc, hai mặt ba đao.
E rằng chỉ có ở trong lòng nữ nhi thân sinh của nàng ta là Từ Minh Tuệ mới xem nàng ta như người tốt đi. Hồng Thược có thân phận đặc biệt, ở trong phủ này cũng không sợ bất luận kẻ nào, đương nhiên trừ bỏ chủ nhân chân chính của Từ gia - Từ Đạt. Cho nên ở trong phủ này, đối xử với hạ nhân sẽ càng không e ngại gì, đối với mấy người đáng ghét này nói chuyện lại càng không kiêng nể gì.
"Ngươi quá càn rỡ." Bình ma ma do nôn nóng mà mồ hôi ra đầy trán, hổn hển nói, "Bất kể như thế nào, ngươi là hạ nhân, Nhị phu nhân là chủ nhân. . . . . ." Lời này nói ra chính bà ta cũng không tự tin, giọng nói đều run run.
"Kế này quả nhiên hay, biết thời biết thế." Bích Liên hiểu được, trong mắt không khỏi toát ra vẻ khâm phục, " Vừa phòng ngừa chính mình lộ ra dấu vết, lại có thể bày ra tâm tư thâm độc của Nhị phu nhân cho mọi người đều thấy."
Từ Minh Đang lộ ra ý cười trào phúng, "Tâm tư của nàng ta đã hiện rõ rành rành từ lâu rồi, chẳng qua tất cả mọi người đều mở một mắt, nhắm một mắt mà thôi."
Nghe lời nói này, thần sắc Bích Liên liền ảm đạm, "Tiểu thư, người quá cực khổ rồi, trong phủ này không có người nào có thể giúp người."
"Dựa vào núi thì núi đổ, dựa vào người thì người đổ, chỉ có dựa vào chính mình mới là sách lược vẹn toàn." Đây đạo lý mà từ nhỏ nàng đã biết, nàng cũng nhiều lần làm cho chính mình trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng hiện giờ với trước đây, phải dùng ngụy trang thì mới có thể bảo vệ tốt chính mình,” Hơn nữa, ta còn có ngươi cùng Hồng Thược."
Toàn bộ Từ phủ, phụ thân không cần, mẹ kế đạo đức giả, hận không thể làm cho nàng giết Nhị phu nhân, Tam phu nhân giả dối, tỷ muội huynh đệ khinh thường nàng, còn có mọi người đều cười nhạo nàng. Những thứ đó nàng cũng không để ở trong lòng, dù sao nàng cũng không coi những người này là người thân của mình, như vậy sẽ không đau lòng, cũng sẽ không thương tâm.
Bích Liên quỳ xuống, trong mắt mơ hồ có nước mắt, "Mạng của nô tỳ là do phu nhân cứu, phu nhân lại chỉ có một cốt nhục là người, vì người nô tỳ có vượt lửa quá sông (vào nơi nước sôi lửa bỏng) cũng không chối từ." Nàng bị trăm phương nghìn kế đưa đến Từ phủ, mục đích duy nhất chính là để bảo hộ cho nữ hài tử đáng thương này. Nhưng mấy năm nay ở chung, nàng đã sớm biết nữ hài tử này thông minh tuyệt đỉnh, so với người bình thường, nàng vượt xa về cả tâm trí cùng nghị lực.
Từ Minh Đang đương nhiên biết phu nhân ở trong miệng nàng ấy là mẹ đẻ của nàng, là chính thất phu nhân trước kia của Từ gia. Trong lòng không khỏi có chút khó chịu, "Ta chỉ muốn ngươi sống cho thật tốt." Ở trong lòng nàng, Bích Liên là người duy nhất có thể nói lời thật lòng trong Từ gia này. Cũng là người duy nhất có thể làm cho nàng cởi bỏ lớp mặt nạ giả dối để hít thở một chút không khí.
Hốc mắt Bích Liên đỏ lên, "Tiểu thư." Vì sao toàn bộ trong nhà không người nào yêu thích một tiểu thư thiện lương cùng kiên cường như vậy? Đường đường là Tam tiểu thư của Từ gia, lại vì sinh tồn, mà phải giả ngây giả dại khắp nơi.
"Đừng sợ, những ngày này sẽ không còn quá lâu đâu." Từ Minh Đang vẫy vẫy tay, ý bảo nàng đứng lên, nói , "Chờ ta an bài mọi việc ổn thỏa, là chúng ta có thể ngao du trời cao biển rộng rồi." Vì tương lai tốt đẹp kia, nàng còn muốn tiếp tục cố gắng.
"Nô tỳ chờ mong một ngày như vậy sớm một chút sẽ đến." Bích Liên đứng dậy, che dấu đi lệ trong suốt nơi khóe mắt.