Bỏ Ta Còn Ai

Chương 2 : Minh đang

Ngày đăng: 13:49 19/04/20


Đại phu nhân tự mình tiếp đón công công từ trong cung đến đây, "Công công, ngươi xem..?" Lần này là tuyển chọn thê thiếp cho vài vị hoàng tử, trong cung ban lệnh xuống, tất cả các tiểu thư nhà quan lại trong triều của Đại Chu, nếu vừa độ tuổi đều phải tham gia tuyển chọn. Từ gia có hai vị tiểu thư đủ tuổi đều đã báo tên lên trên rồi, nếu giờ có thay đổi, cũng phải trải qua xác nhận từ người trong cung mới được.



"Xem ra thật sự là bệnh không nhẹ, thật là không có phúc." Công công nhìn mấy lần, biết bệnh này không phải là do bản thân tạo nên. Đối mặt với loại tình huống này, hắn cũng không thèm để ý, một chút cũng không đem nàng để ở trong lòng. Dung mạo không xuất chúng, khuôn mặt trắng bệch giống như quỷ vậy, tài hoa thì một chút xíu cũng không có. Cho dù vào cung cũng sẽ bị quét xuống dưới, lui một vạn bước mà nói, cho dù thực sự được lựa chọn, người như vậy cũng sẽ không làm cho hoàng tử coi trọng.



"Ai nói không phải đâu?" Đại phu nhân giả bộ thở dài vài tiếng, "Vậy phải làm thế nào?" Đối với nàng mà nói, tam nha đầu có thể được chọn hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần Nhị nha đầu không lọt được vào mắt của các quý nhân trong cung, nàng mới có thể yên tâm gối cao đầu mà ngủ.



"Đã như vậy, đương nhiên là mất tư cách vào cung tham gia tuyển chọn rồi." Công công cười tủm tỉm nói, "Hoàn hảo là quý phủ của các ngươi còn có nhị tiểu thư tài mạo song toàn, nhưng là chính miệng Hoàng hậu nương nương hỏi qua đấy."



Nghe lời nói ấy, đại phu nhân có chút ngạc nhiên, trong lòng lại thầm hận không thôi, trên mặt vẫn như cũ ân cần vô cùng, "Làm phiền nương nương yêu mến, nhị tiểu thư của nhà ta đã chuẩn bị ổn thỏa rồi."



"Vậy theo chúng ta tiến cung thôi, kiệu đang chờ ở bên ngoài." Công công ngoài miệng rất khách khí, người mà Hoàng hậu nương nương chú ý, tương lai nhất định sẽ là quyền quý, trước hết vẫn nên tạo quan hệ tốt đã.



"Dạ, công công." Đại phu nhân cung kính nói.



Tất cả ồn ào qua đi, Từ Minh Đang vốn là đang ngủ say, nhưng khóe miệng lại hé mở, lộ ra ý cười vui mừng. Chỉ chốc lát sau nhắm mắt lại đã thật sự ngủ say.



Đến khi nàng tỉnh lại đã là giờ Thân, Bích Liên thấy nàng tỉnh lại liền bước lên phía trước nâng nàng dậy, Hồng Thược chỉ huy bọn nha hoàn lấy chậu nước cùng khăn mặt để nàng súc miệng. Sau một lúc bận rộn, nha hoàn đưa lên một chén cháo tổ yến. Bích Liên tiếp nhận rồi thử một chút độ ấm, mới dùng thìa bón cho nàng ăn. Mới ăn được vài miếng, hạ nhân tiến vào bẩm báo, "Nhị phu nhân tới thăm người."



Mấy người bên trong đều giật mình, thìa trong tay của Bích Liên thiếu chút nữa thì rơi xuống. Nữ nhân kia đến làm gì chứ? Vô sự không lên điện tam bảo (không có việc gì lại lên điện thờ), nàng ta thế nhưng lại đến Thu Thủy các nhỏ bé này.



Không đợi các nàng có điều phản ứng, một vị phu nhân ba mươi mấy tuổi, bộ dạng vẫn rất thướt tha tiến vào, mặc xiêm y bằng sa mỏng để lộ ngực cùng cánh tay, trang điểm xinh đẹp, đi đến bên giường, nâng cằm lên, ngạo khí (thái độ kiêu ngạo) bức người, giả mù sa mưa (giả bộ) hỏi, "Tam tiểu thư, ngươi đã khỏe hơn chưa?"




Đợi nàng đi rồi, Từ Đạt mới quay đầu nhìn về phía nữ nhi yếu ớt trắng bệch nằm trên giường, không khỏi nhíu mày, "Thân thể ngươi bị bệnh gì? Cư nhiên ngay tại lúc này lại bị bệnh?"



Hắn đương nhiên biết chuyện đã xảy ra tối hôm qua, nhưng có một số việc không thể nói ra ngoài. Cho dù bên trong mục nát thành tro, ở bên ngoài như trước vẫn muốn bảo trì ngăn nắp xinh đẹp. Hắn là người coi sỹ diện là trên hết. Đối với nữ nhi này, là người mà hắn không muốn nhìn thấy nhất. Từ lâu, mỗi lần nhìn thấy nàng đều thấy không thoải mái. Chỉ cần nàng không chết đi là được, chịu khổ một chút cũng không là cái gì. Ai bảo mẹ đẻ của nàng lại nhẫn tâm như vậy đâu?



Người ở chỗ này nghe xong, trong mắt đều có chút không đành lòng, đặc biệt là Hồng Thược cùng Bích Liên, đều nắm chặt lòng bàn tay lại.



"Phụ thân giáo huấn phải, thân thể bị bệnh tật của ta quả thực là nhìn thấy liền phiền lòng." Từ Minh Đang cúi đầu che giấu tất cả thần sắc, "Không bằng để cho nữ nhi đến Hộ Quốc tự ở vài ngày để an tâm tĩnh dưỡng thân thể đi."



"Cũng tốt, để ngươi đi niệm Phật vài ngày vì tổ mẫu, để trong lòng bà ở dưới suối vàng an tâm một chút." Nói xong lời này, Từ Đạt quay đầu rời đi, không muốn lại nhìn thấy dung mạo làm cho hắn tâm phiền ý loạn kia nữa. Nàng lớn lên rất giống mẹ đẻ của nàng, nhưng tính tình như thế này thì một chút cũng không giống tí nào? Chẳng lẽ là do tổ mẫu của nàng giáo dưỡng cho nên mới như vậy?



Trong mắt của đại phu nhân có chút đắc ý, ngoài miệng lại an ủi, "Minh Đang, phụ thân ngươi chỉ là nhất thời phiền lòng, ngươi đừng để trong lòng." Đích nữ này là cái gai trong tim nàng, nhưng nàng lại không thể làm gì được. Còn muốn nàng làm ra một bộ dạng rộng lượng, khoan dung, phong cách quý phái, thật là quá khó xử cho nàng.



Từ Minh Đang cười tít mắt gật đầu, "Ta hiểu được, phụ thân cũng là vì muốn tốt cho ta. Trông mong thân thể của ta tốt lên." Đại phu nhân bị nghẹn ngay tại chỗ, cũng không biết nên nói cái gì cho tốt. Liền tùy tiện nói vài câu, rồi vội vàng rời đi.



Hồng Thược đến gần an ủi nàng, "Tiểu thư, người đừng đau lòng."



"Ta không để ý." Từ Minh Đang cười cười. Nàng càng nói như vậy, trong lòng Hồng Thược càng khó chịu. Làm sao có thể không để ý chứ? Đây chính là cha ruột và con gái, nào có người cha nào lại lạnh nhạt như vậy mà nữ nhi sẽ không đau lòng đây?



Ở trong lòng Từ Minh Đang trợn trắng, vì sao không có người nào tin tưởng lời nói đấy của nàng? Nàng thật sự không để ý, thật sự nàng cũng không hiếm lạ gì được Từ Đạt quan tâm. Chưa bao giờ nàng có được tình thương của cha, nên cũng không yêu cầu xa vời. Hơn nữa, đối với kết quả này nàng cầu còn không được đấy! Cuối cùng cũng có thể đi Hộ Quốc tự. Vừa vặn, nhân cơ hội này nàng có thể sắp xếp chút sự tình.