Bỏ Ta Còn Ai
Chương 22 : Ở chung
Ngày đăng: 13:49 19/04/20
"Thật sự đẹp quá." Minh Đang ghé vào bên cửa sổ thưởng thức cảnh sắc bên ngoài, trong lòng cảm khái vạn phần, nàng đã ngắm nhìn mấy ngày rồi nhưng vẫn hứng trí dạt dào như trước. Lần đầu tiên đi xa nhà, cái gì cũng đều mới mẻ, một gốc cây cổ thụ, một đóa hoa tươi, một người đi đường đều có thể khiến nàng ngưng thần nhìn kỹ. Ngoài màn xe, cây cối không ngừng lui về phía sau, trong không khí có mùi hoa nhàn nhạt, ánh mặt trời vàng rực rỡ, hết thảy đều tốt đẹp như vậy, cảm giác tự do tự tại thật sự rất tốt.
Minh Đang rốt cục nhìn mệt rồi, nhàn nhã ngồi nghiêng nghỉ ngơi ở trên tháp (còn gọi là sạp, giường nhỏ), trong tay cầm hộp Bát Bảo, bên trong tầng dưới là các loại điểm tâm, tầng trên là các loại mứt hoa quả. -diễn.đàn-lê.quý.đôn- Nàng câu được câu không nhét mứt hoa quả chua chua ngọt ngọt vào miệng, tầm mắt lười biếng nhìn bài trí tinh xảo bên trong xe ngựa. Nếu chưa từng vào trong xe, chỉ nhìn vẻ ngoài thì cực kỳ bình thường, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến bên trong có chia khoang, buồng xe vô cùng rộng rãi thông thoáng, phương tiện rất đầy đủ. Nhuyễn tháp thoải mái, thảm dày mềm mại, các ngăn kéo tủ khóa rất tinh xảo, ghế dài bọc gấm êm ái, trên đỉnh toa xe còn có hai lớp chống lạnh. Trong góc khuất đốt bếp lửa, mặc dù đang là mùa đông, nhưng trong xe ngựa lại ấm áp như mùa xuân.
Cuối cùng tầm mắt dừng ở sườn mặt trầm tĩnh của nam tử kia, ánh nắng từ cây cối bên ngoài xuyên qua rèm vải chiếu vào, rơi xuống trên người hắn, lộ vẻ tuấn tú tao nhã mà cao quý bất phàm. Đang mùa đông nhưng vẫn thấy ấm áp, có người ở bên cạnh, không hề cô tịch lạnh lẽo như mọi năm. Mà mấy ngày nay hắn luôn chiếu cố nàng, ăn mặc ngủ nghỉ mọi thứ trước đó đều thay nàng chuẩn bị thỏa đáng, biết nàng thích ăn đồ ngọt, ngay cả các loại điểm tâm mứt hoa quả tinh xảo cũng chuẩn bị rất đầy đủ. Bất quá rất ít khi nói chuyện với nàng, trừ phi cần thiết nếu không sẽ không nói thêm một chữ. Điều này khiến nàng rất khó hiểu, vậy rốt cuộc hắn ngại nàng phiền toái hay không đây? Chẳng lẽ hối hận đã đưa nàng ra ngoài kinh thành rồi à? Nhưng lại cẩn thận săn sóc như vậy, thật không giống a?
Vân Lam cúi thấp đầu đọc sách, đối với ánh mắt của nàng làm như không thấy. Nàng đảo tròn mắt, lấy khối điểm tâm cho hắn, "Vân công tử, ăn bánh củ từ đi." Được rồi, nàng thích làm mọi chuyện đều rõ ràng, không muốn kìm nén nghi hoặc trong lòng. Cứ thầm đoán đến đoán đi như vậy một chút cũng không có ý nghĩa.
"Ta không thích ăn đồ ngọt." Đầu hắn cũng không ngẩng lên, thanh âm thản nhiên.
Nàng vẫn duỗi tay tới, không chịu thu về, "Thứ này có lợi đối với thân thể của ngươi, củ từ có công hiệu kiện tỳ, hậu tràng vị, bổ phổi, ích thận."
Vân Lam lắc đầu, "Không ăn." Ăn cũng vô dụng, hà tất phải miễn cưỡng chính mình chứ?
"Muốn uống ly trà không?" Minh Đang cười tủm tỉm, bưng bình nước trên bếp lò xuống, rót một ly trà nóng, "Ngươi xem sách đã nửa canh giờ rồi, nên nghỉ ngơi một lát."
"Ta không sao." Vẫn là thái độ vân đạm phong khinh như cũ, cũng không tiếp trà.
Lúc này thật sự chọc giận Minh Đang rồi, nàng vốn không phải người tốt tính. Hắn vừa dứt lời, sách trong tay đã bị nàng một phát cướp đi. ~LÊ+QUÝ+ĐÔN~ Minh Đang trừng to mắt nhìn hắn, "Ngươi có ý tứ gì? Sao lại đối đãi với ta như vậy? Giả câm giả điếc đủ chưa?" Cái tên đáng giận này.
Vân Lam liếc mắt nhìn, "Ngươi rất thích y thuật à? Dọc đường vẫn nhớ thương mấy thứ này?" Theo hắn quan sát, nàng vừa không thích thi từ ca phú, cũng không thích nữ công thêu thùa, chỉ say mê với y thuật, đương nhiên còn có mỹ thực (thức ăn ngon).
Minh Đang hiểu sai ý, vội cười nói, "Ta sẽ đến xe ngựa kia chơi, hẳn không quấy nhiễu đến ngươi." Vân công tử này xuất thân phú quý, đồ ăn hàng ngày đều vô cùng chú ý, hơn nữa còn thích im lặng. Thật kỳ quái, trước kia ầm ĩ như vậy, sao có thể thay đổi nhanh thế? Chẳng lẽ độc kia khiến hắn bị kích động?
"Ta cũng không thèm để ý, chỉ là. . . . . . Ngươi tự mình học y thuật như thế nào vậy? Chỉ xem sách thuốc có hiểu được không? Không có người dạy cũng biết à?" Hắn hỏi ra một nghi vấn đã chôn sâu trong lòng, theo hắn biết, y thuật là môn rất cao thâm, cho dù có sư phó ngày đêm dạy cũng chưa chắc đã lĩnh hội được, cho dù nàng thiên tư thông tuệ, nhưng cũng là chuyện rất khó khăn.
"Ta. . . . . ." Minh Đang há miệng thở dốc, do dự có nên nói với hắn hay không. Bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng cầu cứu, "Cứu mạng cứu mạng a."
"Xảy ra chuyện gì?" Vân Lam nhàn nhã gõ gõ bát thuốc, dường như nó rất rắn chắc.
"Công tử, bên ngoài có nhân sĩ giang hồ đuổi giết." Thanh âm bình tĩnh như nước của An Khang truyền vào .
Vân Lam thản nhiên ra lệnh, "Đừng lo chuyện bao đồng, chúng ta tránh đi không can thiệp vào."
"Vâng."
Đáng tiếc chuyện không như nguyện vọng, những người đánh đánh giết giết kia trong nháy mắt liền vọt tới trước xe ngựa của bọn họ