Bỏ Ta Còn Ai

Chương 23 : Kinh hồn

Ngày đăng: 13:49 19/04/20


"Cứu mạng a." Đôi nam nữ bị đuổi giết kia nhào lên phía trước, vẻ mặt sợ hãi chật vật không chịu nổi.



Phía sau có mấy người đuổi theo cảnh cáo nói, "Bớt lo chuyện người khác đi, người giang hồ quản chuyện giang hồ, kẻ không liên quan thì đừng quản." Vừa nói xong thì xông tới bên đường.



Vẻ mặt An Khang không chút thay đổi giơ roi lên, nhân thể muốn đánh ngựa nhanh chóng rời đi.



Đột nhiên nàng kia vọt tới trước xe ôm cổ ngựa, thanh âm thống khổ không thôi, "Van cầu các ngươi, mang theo huynh muội chúng ta với." +diễn-đàn-lê-quý-đôn+ Đã cùng đường rồi còn lo lắng sẽ liên lụy đến người khác hay sao? Cho dù có một tia hi vọng, cũng phải cầm chặt không buông. Nam tử kia vung đại đao, trước sau xung phong liều chết, một mình khó chống đỡ nổi.



"Công tử, làm sao bây giờ?" An Khang nhìn tràng diện hỗn loạn trước mắt, nhíu mày, "Bọn họ chặn đường rồi, chúng ta không qua được." Đánh thì cứ đánh, còn cố tình chắn đường làm gì chứ? Trong mắt nàng kia hiện lên vẻ tuyệt vọng, bất lực ngã xuống đất.



Vân Lam vén một góc rèm nhìn quét xung quanh, mấp máy miệng, "Trước tiên lui qua một bên, chờ bọn họ đánh xong rồi nói sau." Hắn lười xen vào việc của người khác, loại chuyện giang hồ này thì tự mình giải quyết, không đáng để hắn tham gia vào.



Minh Đang đi tới gần, mở to hai mắt lóe sáng đầy vẻ hưng phấn, đây là người giang hồ trong truyền thuyết? Thật đúng là đao kiếm đánh giết? Vân Lam thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, khẽ hạ rèm xuống.



"Ta còn muốn xem mà." Minh Đang bất mãn cong miệng lên.



Hắn thật sự không nhịn được gập ngón tay lại gõ đầu nàng, "Đánh đánh giết giết có cái gì hay? Không chán ghét sao?" Lá gan của nàng cũng quá lớn đấy.



"Đánh rất náo nhiệt." Nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào.



Aiii, nha đầu này coi đây thành trò chơi rồi, sự tàn khốc trong đó nàng không thể hiểu hết được. Bất quá tốt nhất cả đời nàng cũng đều không hiểu.



"Vương Tể Sinh, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn giao đồ trong tay ra đi, có lẽ còn có thể mở lòng từ bi buông tha cho các ngươi một mạng nhỏ."



"Mơ tưởng."
Minh Đang nghe xong lời này, cũng không nhịn được nữa cười rộ lên, thật không hiểu nàng ta lấy đâu ra lòng tin này? Không thấy Vân Lam vẫn rất lạnh nhạt sao? Ánh mắt lại càng không liếc qua nhìn nàng ta một lần. Nữ nhân này hẳn không cho rằng dựa vào sắc đẹp của mình có thể làm hắn rung động đi? Thật sự là chẳng hiểu ra sao.



Gương mặt Bình An lạnh lùng, "Còn dây dưa nữa thì đừng trách ta không khách khí." Hắn không ngại đánh nữ nhân. An Khang ngược lại có chút không đành lòng, ngó mặt đi chỗ khác.



"Cô nương, ngươi có thời gian rảnh rỗi ở đây lằng nhằng, không bằng mau đưa huynh trưởng ngươi đi chữa thương đi, hắn sắp không chịu được rồi." Minh Đang thật không hiểu đầu óc nữ nhân này nghĩ thế nào? Huynh trưởng nàng ta liều mạng bảo vệ nàng ta như thế, hiện giờ toàn thân là thương tích. . . . . . Thật là, cũng không mau chóng trị thương còn ra sức quấn lấy bọn họ? Đúng là có bệnh.



Lúc này nàng kia mới như tỉnh mộng, nhưng vẫn do dự nhìn bên này xem bên kia. Nếu mất đi cơ hội lần này, con đường tiếp theo đi như thế nào đây?



Vân Lam che chở Minh Đang lên xe, thản nhiên nói, "Nhanh đuổi người đi, chúng ta phải chạy tới trấn kế tiếp trước khi trời tối."



"Vâng ạ." Sắc mặt Bình An cung kính, công tử không nhẫn nại được rồi.



"Công tử. . . . . ." Nàng kia há mồm muốn nói.



Bình An vung tay lên, cũng không biết làm động tác gì, cả người nàng kia liền bắn ra xa.



Minh Đang ngồi trên xe ngựa chạy băng băng trên đường, cười tủm tỉm hỏi, "Sao nữ nhân kia có thể cho rằng ngươi tương đối dễ nói chuyện vậy?" Rõ ràng hắn mới là người lãnh mạc nhất đấy, đừng nhìn bộ dáng lười biếng ôn hòa ngày thường của hắn, đó chỉ là mặt ngoài mà thôi.



"Đầu nàng ta có bệnh." Vân Lam điềm tĩnh nói, mí mắt cũng không nâng.



"Ha ha ha." Minh Đang cười to ra tiếng, quả nhiên là ‘anh hùng sở kiến lược đồng’ (*).



(*) Đây là thành ngữ, chỉ hai ý kiến tương đồng, hai người chủ trương không mưu mà hợp (không bàn bạn mà đưa ra chủ ý như nhau).