Bỏ Ta Còn Ai
Chương 24 : Cùng ăn tối
Ngày đăng: 13:49 19/04/20
Đến ráng chiều rốt cục đã chạy tới trấn nhỏ, vào khách điếm Duyệt Lai tốt nhất của trấn. Trước khi vào ở mọi người đã thuê ba gian phòng hảo hạng, vẫn theo mấy ngày trước, Minh Đang và Bích Liên ở cùng một phòng kẹp giữa hai phòng còn lại, như vậy tương đối an toàn. Nhưng có một điểm khác duy nhất, đó là Vân Lam chủ động mời các nàng cùng nhau ăn cơm.
Minh Đang cởi xiêm y ngâm mình trong nước nóng, thoải mái thở ra. Thật sự là quá hưởng thụ rồi. Bích Liên nhẹ nhàng giúp nàng tắm rửa, ánh mắt đỏ lên, "Tiểu thư, người. . . . . .có đau hay không?" -(diễn.đàn.lê.quý.đôn)- Trên da thịt tuyết trắng của nàng có những dấu xanh xanh tím tím, thật khiến cho người nhìn thấy đau lòng.
Minh Đang ù ù cạc cạc theo tầm mắt của nàng ấy nhìn lại, hóa ra là do va chạm ở trên xe ngựa. "Không đau, ngươi không sao chứ?" Lúc ấy nàng cũng hoảng sợ. So với loại chim sợ cành cong khắp nơi phải đề phòng như trước kia ở Từ phủ, ngay cả uống ngụm nước còn sợ bị người khác hạ độc, chút đau đớn này thì tính là cái gì?
Đụng phải như vậy sao có thể không đau chứ? Bích Liên cúi đầu, hai giọt nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống bồn tắm nóng hôi hổi. Vô cùng đau lòng cho nữ hài tử dù khổ dù đau cũng cắn chặt răng ngửa đầu mỉm cười. Nuốt nước mắt xuống, hắng giọng một cái, "Không có việc gì, may mắn Bình An đại ca đã cứu nô tỳ."
Minh Đang làm sao không rõ tâm ý của nàng ấy, nhưng có khóc lớn cũng không có ai thương tiếc, sẽ chỉ làm cho người khác chê cười. Đảo tròn mắt, cười chuyển đề tài với vẻ mặt bỡn cợt, "Bình An đại ca? Ngươi trước kia cũng không gọi thân thiết như vậy." Khi nàng và Vân Lam quen nhau ở Hộ Quốc Tự thì bên cạnh hắn chỉ có một người là Bình An. Cho nên sau đó Bích Liên cũng quen biết với Bình An, có khi còn có thể cùng nhau trông chừng cho bọn họ. Nhưng chỉ kết giao hời hợt, không hề hữu hảo.
"Tiểu thư, người nói bậy bạ gì đấy?" Quả nhiên Bích Liên dễ dàng bị xoay chuyển tâm tư, vừa tức vừa thẹn, "Hắn là ân nhân cứu mạng của nô tỳ." Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại dâng lên một tư vị khác thường. Cảm giác có người bảo hộ thật sự rất tốt.
"Được được, ta không nói. Bất quá Bình An xác thực cứu ngươi." Minh Đang vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dáng xấu hổ ngượng ngùng của nàng ấy, trong lòng thoái mái không thôi, mối tình đầu của thiếu nữ đây mà. "Chúng ta cũng không thể thất lễ với họ, phải cám ơn người ta thật tốt đó."
Tính ra Bích Liên lớn hơn nàng ba tuổi, hết năm nay là mười bảy rồi. Nữ hài tử bình thường đều đến tuổi lập gia đình, nhưng ở Từ gia, lấy đâu ra cơ hội chọn người? Bích Liên tận tâm chiếu cố nàng nhiều năm như vậy, chung quy nên vì nàng ấy mà trù tính một lần. Tương lai gả nàng ấy cho một người tình đầu ý hợp có thể dựa vào, cũng coi như nàng đã buông được một nỗi băn khoăn. ~*DĐLQĐ*~ Thật ra Bình An là người tốt để lựa chọn, nhưng tuổi của hắn. . . . . . bất quá có một số việc dục tốc bất đạt (nóng vội mà hỏng việc), trước khi không rõ sự việc vẫn không nên nói giỡn, miễn cho chữa tốt thành xấu. Tối thiểu phải biết rõ Bình An có cưới vợ hay không, cũng đừng làm con thiêu thân làm gì.
"Tiểu thư nói rất đúng." Trong lòng Bích Liên cũng nghĩ như vậy, có điều suy nghĩ giây lát rồi khó xử nói, "Nhưng người ta cái gì cũng không thiếu, cảm tạ như thế nào đây?"
Vẻ mặt Mạnh Vân cảm kích, yểu điệu nói, "Cám ơn Thẩm lão gia, may mà có ngươi giúp đỡ huynh muội chúng ta mới thoát được hiểm cảnh." Quý công tử kia không muốn thu lưu huynh muội bọn họ thì sẽ có người khác thương hương tiếc ngọc.
Minh Đang nghe thanh âm mềm yếu kia thì cảm thấy có chút quen tai, không khỏi liếc mắt một cái, oa? Vậy mà lại là huynh muội bị đuổi giết kia. Động tác rất nhanh, theo ngay sau chân bọn họ mà thôi. Lại nhìn người xung quanh nàng ta, trong lòng đã hiểu được một chút, đoán chừng là thuận tiện đi nhờ xe. Mạnh Vân rửa sạch mặt sửa sang lại xiêm y, liền lộ ra gương mặt có tám phần tư sắc, trách không được có người động sắc tâm. Chậc chậc chậc.
Gương mặt mập mạp của Thẩm lão gia cười đến chen thành một đoàn, "Chút việc nhỏ thôi sao đáng nói đến. Cô nương, ngươi trăm ngàn lần đừng khách khí, đây cũng là duyên phận của chúng ta." Lời này giống như có ngụ ý đây.
"Thẩm lão gia. . . . . ." Mạnh Vân đỏ bừng mặt, cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm ướt át hé mở, tầm mắt lại nhìn loạn khắp nơi, "Ôi? Công tử, ngài. . . . . . Ngài sao lại ở chỗ này?" Thanh âm vừa mừng vừa sợ.
Vân Lam coi như không nghe thấy, cúi đầu hỏi, "Đinh Đang, ăn no rồi?"
"Ừ, no rồi." Minh Đang vỗ vỗ bụng đã no căng, cười tít mắt. "Vậy lên lầu nghỉ ngơi đi."
Hắn lập tức đứng lên, xoay người đi lên lầu. Mấy người Minh Đang tự nhiên theo ở phía sau, cũng chưa từng nhìn lại bàn kia.
"Công tử xin dừng bước." Chợt vang lên giọng nói mềm mại như sắp vắt ra nước của Mạnh Vân.