Bỏ Ta Còn Ai

Chương 25 : Rung động

Ngày đăng: 13:49 19/04/20


Vân Lam ngoảnh mặt làm ngơ, bước chân không dừng đi tới đầu bậc thang.



Mạnh Vân nôn nóng đuổi theo, "Công tử công tử, xin ngài dừng bước." Đưa tay muốn kéo lấy vạt áo của hắn.



Bình An nhanh chóng tiến lên ngăn cản, bất mãn trừng mắt nhìn nàng ta. Thẩm lão gia cũng vội vàng ngăn nàng ta lại, tầm mắt không ngừng quét qua mấy người bọn họ, trong lòng âm thầm suy tính, những người này tựa hồ không phải là người gã có thể trêu chọc được .



"Mạnh cô nương, hắn là người nào vậy?"



"Hắn là ân nhân cứu mạng của ta, ta. . . . . ." Mạnh Vân ửng đỏ hai má, đôi mắt dính vào trên người Vân Lam, si mê không nói nên lời.



Thẩm lão gia thấy thế, trong lòng vừa ghen tị vừa phẫn hận, bất chấp những cái khác, nhất thời buột miệng, "Ân nhân cứu mạng? Vậy cho ít tiền không phải được sao." Lời này bộc lộ bản tính hoàn toàn. -lê-quý-đôn- Cũng không ngẫm lại xem trên người bọn họ mặc xiêm y giá trị cả ngàn lượng bạc, sao có thể coi trọng món tiền nhỏ này?



Mạnh Vân liếc mắt một cái, giống như oán trách lại giống như làm nũng, "Công tử cao quý thanh khiết như vậy, làm sao có thể dùng bạc để làm bẩn chứ?"



Cả người Thẩm lão gia nhẹ bay bay, nhìn chằm chằm dung mạo kiều diễm của nàng ta, thần hồn điên đảo.



Minh Đang nghe nói như thế, làm bẩn? Dùng từ này. . . . . . Trời ạ, tại sao lại có người như thế tồn tại chứ? Không thể gắng gượng được nữa ‘phốc xuy’ cười ra tiếng, đang đi trên cầu thang thì truợt chân, đứng không vững. May mắn Bình An đi theo phía sau đúng lúc đỡ được nàng, "Tiểu thư, cẩn thận."



"Lên cầu thang phải chú ý nhìn đường, ngã xuống thì không phải chuyện đùa đâu." Vân Lam thản nhiên liếc nàng một cái.



Minh Đang ghé vào tay vịn cười đến cả người phát run, không đi nổi. "Điều này có thể trách ta sao?" Ngón tay chỉ vào hắn không ngừng run run.



Vân Lam bị nàng cười thẹn quá hóa giận, liền kéo tay nàng đi lên trên, "Đi."



Mạnh Vân vòng qua gã cọc gỗ kia, không hề tức giận đuổi theo, "Công tử, ta chỉ muốn thành tâm nói cảm tạ với ngươi, không có ý gì khác." Thấy hắn vẫn hờ hững như cũ, chuyển tầm mắt sang Minh Đang, "Vị tiểu thư này, xin ngươi giúp ta nói vài lời hữu ích, để huynh trưởng ngươi nhận lòng biết ơn của ta."




Bình An thấy có mấy người muốn xông tới đây, nhướng mày hô lớn, "Chúng ta cùng các nàng một chút quan hệ đều không có, các ngươi muốn giết cứ giết, nếu chủ động trêu chọc chúng ta, cũng đừng trách chúng ta xuống tay vô tình. Đường lớn mở hai bên, một người đi một phía."



Mấy người kia quả nhiên ngẩn người, thừa dịp lúc này mấy người Vân Lam đã ra đến cửa lớn.



"Công tử, ngài không thể thấy chết mà không cứu được a." Vang lên giọng nữ thê lương, đáng tiếc không có người quay đầu lại nhìn.



Chỉ chốc lát sau, mấy người đã chạy tới bên cạnh xe ngựa, hai hắc y nhân chui ra, cúi người thi lễ với Vân Lam rồi biến mất không thấy.



"Bích Liên cô nương, ngươi ngồi xe ngựa của ta đi." Bình An kéo nàng ấy lại, ý bảo nàng ấy lên chiếc xe ngựa khác.



"Nhưng tiểu thư nhà ta. . . . . ." Bích Liên lo lắng nhìn Minh Đang vẫn nhắm chặt hai mắt. Thật là, tiểu thư nhà nàng cứ như vậy tín nhiệm Vân công tử sao?



Bình An hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ ngươi lo lắng công tử nhà ta?" Lời này tuy thẳng thắn vô tư, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn có chút tính toán nhỏ nhặt.



"Không phải." Bích Liên vội vàng giải thích nói, "Chỉ là ta lo lắng tiểu thư nhà ta cần chăm sóc, công tử nhà ngươi không giống như sẽ chiếc cố người khác. . . . . ."



"Các ngươi nói xong chưa?" An Khang không kiên nhẫn nhìn bọn họ nói còn chưa xong, "Đến nơi an toàn thì mặc cho các ngươi thích nói thế nào thì nói thế ấy."



Bích Liên mặt đỏ tai hồng cũng không rảnh nghĩ nhiều, ‘thân bất do dĩ’ (bản thân không làm chủ được tình huống) lên xe ngựa.



Vân Lam nhìn nữ hài tử ngủ say đang nằm trong khuỷu tay mình, trong lòng không hiểu sao có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Biết rõ nên đặt nàng lên trên tháp, nhưng không biết sao lại không nỡ buông tay. Như bị mê hoặc đưa tay lên xoa gương mặt của nàng, mềm mại đến bất ngờ, mùi hương thơm ngọt của thiếu nữ nhẹ xen vào hơi thở của hắn, dần dần lan tràn ra, nơi nào đó trong cơ thể nhẹ nhàng bị kéo ra, ánh mắt mê ly.



Minh Đang dường như có chút không thoải mái, thân thể hơi động, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào ngực hắn, một dòng nước ấm dâng lên trong lòng. Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, khiếp sợ phát hiện tay mình đã bất tri bất giác đang khẽ vuốt đôi môi xinh xắn nhu nhuận của nàng. Trong nháy mắt này, đau đớn như dời núi lấp biển đánh úp vào trong tim hắn. Giống như bị phỏng tay vội vàng đặt nàng lên trên tháp, phủ chăn gấm lên, vẫn không quên dịch dịch chăn cho nàng. Hắn lẳng lặng ngồi ở một góc, không ngừng suy nghĩ lung tung, ánh mắt dao động bốn phía cho đến khi sắc trời đã sáng.