Bỏ Ta Còn Ai

Chương 27 : Đánh nhau

Ngày đăng: 13:49 19/04/20


"Cái gì đòi tiền đi đường?" Một tiểu lâu la vẻ mặt phẫn nộ, nhảy ra kêu lên, "Các ngươi mới thẳng thắn một chút, giao viên Chu Đan quả ra đây." Gã sâu sắc thấy bị vũ nhục, bọn họ không phải cường đạo, là đại trang đại giáo Lục Đại Minh trong tam đại phái ngũ của Thất Sát Minh. Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều liếc xéo gã một cái.



"Chu Đan quả?" Thần sắc Bình An đại biến, vô cùng kích động, "Truyền thuyết là linh dược trong thánh phẩm của thiên hạ, không bệnh mà ăn vào sẽ tăng thêm ba mươi năm tuổi thọ, có bệnh ăn vào lập tức trừ tận gốc, người luyện võ sẽ tăng ba mươi năm công lực, người trúng độc sẽ giải được hết độc, có công hiệu cải tử hoàn sinh?" 



Trời ạ, đây chính là vật báu trong truyền thuyết, khó trách bất luận kẻ nào cũng đều muốn có được nó. Đừng nói người trong võ lâm đều muốn gia tăng công lực, những người trúng độc lại càng muốn giữ được mạng sống. Nhưng thực sự có vật này sao? Ai cũng chưa từng gặp qua. Nếu là thật, vậy công tử của hắn có phải sẽ được cứu hay không? Nỗi lòng hắn tung bay, trong đầu chỉ có một  ý niệm duy nhất, bất kể như thế nào đều phải điều tra đến cùng. 



Minh Đang đang rung đùi đắc ý vểnh lỗ tai lên nghe náo nhiệt, vừa nghe lời này, thân thể chấn động. Nàng đã từng đọc qua trong một quyển sách thuốc có ghi lại, hoa Lôi trăm năm mới có, ngàn năm mới kết quả, một cây chỉ ra hai quả, so với linh chi nhân sâm còn quý báu hơn.  Vậy. . . . . . Tầm mắt của nàng chuyển sang gương mặt không chút thay đổi của Vân Lam, ngón tay chọc chọc vào hắn, không tiếng động hỏi: thực sự có vật ấy sao? 



Hắn thản nhiên lắc đầu, trong lòng thầm than một tiếng, nào có loại thần đan thần dược này? Đây đều là hậu quả của việc nghe thế nhân đồn bậy. Nếu thật sự có? Tại sao lại không cống nạp lên triều đình? Cấm Nội Bảo Khố là nơi có đủ kỳ trân dị bảo của thiên hạ này, duy chỉ có không có vật ấy. Hắn căn bản không ôm hi vọng.



Minh Đang khẽ cắn môi, bất kể là thật hay giả, đều phải thử một lần. Nếu có lời đồn truyền ra, đây gọi là không có lửa làm sao có khói, nhất định có ngọn nguồn mới có thể như thế. Mà manh mối này đều tập trung ở trên người nữ nhân ngày hôm qua, vậy tận lực thử một lần đi, vô luận là trộm hay cướp đoạt lừa gạt đều phải lấy vật này về tay. 



Mặc kệ tâm tư của hai người bên trong xe ra sao, bên ngoài vẫn náo loạn không ngừng như trước, "Đừng giả vờ giả vịt, mau lấy ra." Trong lòng Hồng Thiên bán tín bán nghi, nhìn biểu tình kinh ngạc của tên kia, tựa hồ thật sự như không biết. Nhưng lòng người khó đoán, có lẽ là giả vờ. 



"Vị minh chủ này, ngươi bị người ta lừa rồi, trong tay chúng ta không có Chu Đan quả gì cả." Bình An chỉ mong sao có được nó, cho dù có cũng đã sớm cho công tử nhà hắn nuốt rồi, còn đến phiên những người này đến cướp đoạt à? 


Mọi người không ngừng kinh hô, không thể tin hít vào một hơi. Là chén Kim Long Lưu Ly đấy, trân phẩm vô giá hiếm có, ngay cả trang chủ của Vân Trạch Trang – người giàu có nhất trong chốn giang hồ mới có được một cái. Hơn nữa người ta còn bọc vào niêm phong cất trong Tàng Bảo Khố, chỉ đến lễ mừng năm mới mới lấy ra thưởng thức một lần. Nhưng người này thì sao? Không chỉ tùy tiện lấy ra làm dụng cụ, còn ném loạn như đồ rách nát. Đây là người nào vậy? Xuất thân ra sao? Cho dù lúc trước trong đầu gã từng có ý niệm liều mạng, nhưng sau khi phát hiện ra sát khí đã muốn bỏ qua. Bây giờ thấy tình cảnh này, cả người như bị rút hết không khí. 



Bình An âm thầm lắc đầu không ngừng, vị đại tiểu thư này đúng là hồ nháo, nhưng công tử cũng thật bỏ được, đây là cái chén mà công tử thích nhất đấy. Lạnh lùng mở miệng, "Công tử nhà ta là nhân vật bậc nào, các ngươi làm sao có thể so bì được, bất quá nếu phạm vào ngài, ngài tuyệt đối sẽ không khoan dung. Thừa dịp lúc này tâm tình của công tử rất tốt, tự giải quyết cho ổn thỏa đi."  



Người ta khí thế càng cao, trong lòng Hồng Thiên càng không nắm chắc, bày ra thần sắc kính cẩn, "Dạ dạ, thứ cho ta thất lễ, không biết danh xưng của công tử là như thế nào?" Người như thế có lẽ thật sự không coi Chu Đan quả vào trong mắt, đây cũng không phải là người gã có thể trêu chọc được. Xem xét thời thế, hiển nhiên là phải bảo toàn mạng sống rồi. 



Bình An hếch mũi lên trời, vô lễ đến cực điểm, "Ngươi không cần biết." 



"Vậy đến lúc đó gặp tại thành Hàng Châu." Hồng Thiên không mềm mỏng không được, khí thế xuất trận như lúc đầu đã sớm biến mất, "Nếu chứng thật đó là nói dối, ta nguyện tự mình tới cửa bồi tội."  



Chờ nhóm người ngựa đi rồi, Vân Lam mới liếc nàng một cái, "Nàng đùa giỡn cái gì?"

  

"Huynh không biết là rất nhàm chán sao? Rảnh rỗi không có việc gì nên theo bọn chúng chơi đùa đi." Minh Đang nhăn cái mũi xinh xắn lên, bộ dáng vô cùng đáng yêu, "Lại nói đánh đánh giết giết cũng không giải quyết được vấn đề gì. Chỉ sử dụng đầu óc mới có thể giải quyết được hết mọi việc, không vấn đề gì đâu." Trọng yếu nhất là, để cho những người đó chủ động đưa manh mối tới cửa, nàng đỡ phải lo lắng. 



Vân Lam nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, trong mắt có chút ấm áp. Nha đầu này là đang lo lắng cho hắn sao? Suy nghĩ cho hắn sao? Trong lòng nóng lên, thật muốn đưa tay ôm lấy nàng, nhưng vừa nghĩ tới thân thể của mình, cảm xúc sôi trào nhất thời lạnh xuống.