Bỏ Ta Còn Ai
Chương 28 : Tâm ý
Ngày đăng: 13:49 19/04/20
Thành Hàng Châu mưa bụi mịt mờ, từng giọt nước nối liền thành một sợi gai mỏng manh, sương mù giăng khắp nơi. Trời đông giá rét lại thêm cơn mưa vốn không là chuyện khiến cho người ta vui thích, ẩm ướt lạnh lẽo thấm vào da thịt.
Một chiếc xe ngựa bình thường chạy thẳng vào nội viện của đệ nhất khách điếm Lâu Ngoại Lâu tại Hàng Châu, tiểu nhị ân cần cầm ô nghênh đón người đến. -diễn.đàn.lê.quý.đôn- Cửa xe mở ra, một vị nam tử tuấn dật khoác áo lông vũ màu đen lưu loát nhảy xuống, lập tức xoay người ôm một vị nữ tử toàn thân mặc áo choàng đỏ thẫm không nhìn thấy diện mạo xuống xe ngựa.
Bình An đoạt lấy ô che chắn trên đỉnh đầu cho hai người, một đường che chở xuyên qua mấy cánh cửa, con đường vòng quanh co, tầng tầng lớp lớp hành lang gấp khúc, đi vào một tòa tiểu viện u tĩnh nhất. Viện này tuy nhỏ, nhưng đều đủ năm cơ quan, núi đá kỳ thú, cây cỏ xanh biếc, Tuyết Mai đỏ thẫm tươi đẹp đang nở rộ, tỏa ra từng đợt hương thơm mát lạnh.
Vân Lam vào cửa nhìn quét một vòng, bên trong gian phòng bếp lửa đang cháy, trong lò đốt trà hương, thanh thanh u u, thanh nhã hợp lòng người. Bên ngoài gió lạnh rít gào, mưa rơi không ngừng, bên trong lại ấm áp như mùa xuân. Hắn buông Minh Đang ra, giúp nàng cởi áo choàng rồi đẩy nàng đến ngồi bên cạnh hỏa lò, "Đợi lát nữa thân thể sẽ lập tức ấm lên."
Hay tay Minh Đang ôm ấm sưởi tay, mặc dù khi ra khỏi xe ngựa đã bọc kín như quả cầu, một đoạn đường ngắn ngủn nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã đông lạnh đến đỏ rừng rực. "Ta vẫn nghĩ rằng Giang Nam ấm áp, thật không nghĩ đến sẽ ẩm ướt rét lạnh như vậy." Thân thể Minh Đang hơi phát run, xoa xoa lỗ tai bạch ngọc cho lưu thông máu, "Lạnh đến tận xương rồi."
"Mùa xuân có ba tháng thôi, đang là giữa đông đương nhiên sẽ không ấm áp." Vân Lam có chút lo lắng nhìn nàng, "Ở đây với kinh thành khô hanh đúng là một trời một vực." Nha đầu này thể cốt yếu, không chịu được lạnh.
Tiểu nhị rất nhanh mắt đưa nước ấm và trà gừng lên. Minh Đang rửa mặt, sau khi uống vài ngụm trà gừng xong, cả người mới cảm thấy ấm áp.
Vân Lam nhìn chằm chằm vào nàng, đến khi sắc mặt của nàng khôi phục như bình thường mới nhẹ nhàng thở ra đi tới gian phòng của mình.
Bích Liên vẫn chưa hề lên tiếng đã trải giường xong, lấy nước ấm đến giúp nàng cởi giày, "Tiểu thư, người có cảm thấy Vân công tử có chút thay đổi hay không?" Tuy không rõ ràng, nhưng vẫn phát hiện được.
"Trước kia nàng ăn tết như thế nào? Có tục lệ gì đặc biệt không? Lễ mừng năm mới thích ăn cái gì?" Hắn sẽ nhớ kỹ để phân phó hạ nhân đi chuẩn bị.
Minh Đang nghĩ nửa ngày, im lặng thở dài, "Ta không nhớ rõ." Chỉ nhớ rằng trên dưới Từ phủ đều tập trung lại một chỗ, gấm hoa rực rỡ phi thường náo nhiệt. Nhưng sau lưng đầy rẫy âm mưu cấu kết với nhau đấu đá châm chọc khiêu khích đủ loại. Nàng bận rộn ứng phó những thứ kia, mỗi lần là một người, rất mệt mỏi.
"Không nhớ rõ?" Vân Lam nhướng nhướng mày, đây là câu trả lời gì vậy?
"Khi tổ mẫu còn sống thì ta phải cố gắng lấy lòng bà ấy, cầu được bà ấy che chở. Sau khi tổ mẫu qua đời, mỗi ngày trôi qua ta đều như đứng đống lửa ngồi đống than. Âm thầm đề phòng người khác ám toán." Không biết sao, Minh Đang từ từ nói ra đoạn quá khứ này, sắc mặt ảm đạm không chút ánh sáng, "Mỗi lần đến tết, tinh thần đều đặt vào những người khác, còn phải giao thiệp, sao còn nhớ rõ ăn cái gì? Nói cái gì?"
Tuy rằng nàng được nuôi dưỡng trong phòng lão phu nhân, nhưng lão phu nhân cũng không sủng ái nàng như mọi người vẫn nghĩ, hết thảy đều là làm cho người ngoài xem. Bà ấy chỉ lo ngại cho thanh danh của Từ gia và quyền thế của La gia, đều là mặt ngoài mà thôi.
Ở trong lòng lão phu nhân, quan trọng nhất là Từ Đạt và Từ Tử Kiến, những người khác thì sao cũng được. Mà nàng cũng chỉ là một quân cờ, một quân cờ kiềm chế La gia. Nếu nàng không có hôn ước với La gia, chỉ sợ lão phu nhân đã sớm quên nàng sau ót rồi. Nàng còn nhớ rõ vô số đêm, sau khi già trẻ Từ gia đều ngủ say, chỉ có một mình nàng cô đơn quỳ gối niệm kinh trong Phật đường, làm bạn với nàng quanh năm chỉ có hai ngọn nến bất diệt, lúc ấy nàng mới sáu, bảy tuổi. Nếu không phải trong đầu thủy chung luôn có cảm giác không cam lòng, tìm cách trở nên mạnh mẽ để tiếp tục chống đỡ, chỉ sợ nàng đã sớm suy sụp rồi.
Ngoài mặt lão phu nhân làm vô cùng tốt, trong phủ ngoài phủ mọi người đều bị bà ấy lừa, ngay cả La phu nhân cũng tin là thật, mỗi lần đều vui mừng nói rằng nàng có một tổ mẫu tốt. Nhưng sự thật thì sao? Ai có thể hiểu được tình cảnh có khổ nói của nàng? Về sau nàng nói ngọt giả bộ nhu thuận, làm việc theo khuôn phép cũ không dám sai lầm chút nào, mới lừa gạt xoay chuyển được tâm ý của lão phu nhân, bà cháu vài năm ở chung cũng coi như bồi dưỡng được chút cảm tình, cuộc sống của nàng mới tốt hơn rất nhiều. Nhưng những đêm khuya u tối kia đã khắc sâu ở đáy lòng nàng, vĩnh viễn không quên đi được. Về sau buổi tối nàng đều phải có người bên cạnh mới dám nằm ngủ.
Mấy câu nói thản nhiên này, khiến trong lòng Vân Lam không thể ức chế đau đớn kịch liệt, hai tay ở dưới dấu trong ống tay áo nắm chặt thành quyền. Trước kia lễ mừng năm mới hàng năm hắn đều có cả đám người hầu, muốn cái gì thì có cái đó. Cho dù muốn hái trăng, cũng đều có người hái tới dỗ hắn cười. Mà Từ phủ cách hắn không xa, nữ hài tử trước mắt này lại bước đi gian nan, tuổi còn nhỏ vì sinh tồn mà phải khổ sở đấu tranh. Không một ai giúp đỡ nàng, nàng phải dựa vào chính mình. Nếu có thể quen biết nàng sớm một chút thì tốt rồi, như vậy có thể che chở cho nàng, không cho bất luận kẻ nào khi dễ thương tổn đến nàng. Được lắm được lắm, Từ Đạt, Từ Minh Tuệ, Từ Minh Tuyết, các nữ nhân trong hậu viện Từ gia. . . . . . Những người này hắn đều nhớ kỹ, mỗi người Từ gia đừng mơ tưởng được sống dễ chịu. Nàng đã từng chịu khổ sở như thế nào hắn đều sẽ hoàn trả gấp trăm lần nghìn lần cho bọn họ, ai cũng trốn không thoát.
Từ đó kết cục bi thảm sau này của mọi người Từ gia đã được định tại ngay một khắc này.