Bỏ Ta Còn Ai
Chương 29 : Lại gợn sóng
Ngày đăng: 13:49 19/04/20
Đêm giao thừa, tất cả mọi người của thành Hàng Châu đều trở về nhà từ sớm để đoàn tụ gia đình. Từng nhà từ sáng sớm đã bắt đầu bận rộn, ngã tư đường một mảnh vắng vẻ trống không. Lão bản của khách điếm cũng ngừng kinh doanh từ lâu, Vân Lam đã bao toàn bộ khách điếm.
Trong viện bày hơn mười chậu thủy tiên và mai vàng, trên cửa dán giấy Hỉ Thước báo xuân đỏ thẫm, trên cây treo dải lụa mỏng màu đỏ kết thành hoa đăng, cửa viện treo một đôi câu đối xuân, ‘xuân mãn nhân gian bách hoa thổ diễm phúc lâm tiểu viện tứ quý thường an’ (*). Đây là do Minh Đang nghĩ ra, Vân Lam tự tay viết xuống. -lê-quý-đôn- Trên cửa phòng, trên vách tường, bên cạnh cửa đều dán thêm chữ "Phúc" lớn nhỏ khác nhau, tràn ngập hương vị năm mới.
(*) Dịch nghĩa: Xuân khắp nhân gian, trăm hoa đua sắc, phúc đến nhà nhỏ, bốn mùa bình an.
Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, bên trong trang trí ngập tràn không khí vui mừng. Bốn phía để mấy chiếc hỏa lò, ngọn lửa cháy rừng rực bên trong vô cùng ấm áp. Trên bàn dài, đặt các loại điểm tâm tinh xảo và mấy chục món ăn thiên nam địa bắc (trời nam đất bắc), hạt dưa rang, hạt đậu xào, táo đỏ khô, hạt kê nướng và các món ăn được bày biện vô cùng chỉnh tề. Mười mấy ngày nay mỗi ngày đều có người tới đây tặng đồ, đủ loại dụng cụ để trang trí cho lễ mừng năm mới, nguyên liệu nấu ăn, đồ chơi, trang sức, xiêm y….
May mắn có Bình An và Bích Liên mỗi người một việc, đều chuẩn bị thỏa đáng hết thảy. Hôm qua đã bắt đầu có người giết heo mổ thịt dê, làm sạch gà vịt thịt cá, phân chia các loại nguyên liệu làm nhân bánh. Tất cả mọi người đều bận rộn không ngừng, ngay cả Minh Đang cũng không ngoại lệ, bận bịu chọn lựa xiêm y để mặc cho lễ mừng năm mới, phát đồ phong thưởng cho người dưới. Tuy rằng bận từ sớm tới tối, nhưng trước sau nàng vẫn nhẹ nhàng nở nụ cười, trong lòng tất cả đều là cảm giác thỏa mãn.
Khi đêm đến, trong viện vẫn còn hạ nhân qua lại không ngớt đưa lên đồ ăn cùng điểm tâm nóng hôi hổi vừa mới làm xong. Minh Đang cười tít mắt nhìn quét một vòng, tâm tình vô cùng tốt.
Vân Lam rót ly rượu đưa cho nàng, "Nếm thử đi, đây là rượu Bách Hoa, mùi hoa bốn phía, rượu tính không gắt, thích hợp cho nữ hài tử uống."
"Cám ơn Vân ca ca, để cho huynh chịu vất vả rồi." Minh Đang nhận lấy nhìn một lát, màu nước vàng óng mê người. Nhấp một hớp, quả nhiên thơm ngọt mềm mại, rượu này là đặc sản của Hàng Châu, nghe nói người Giang Nam đều rất thích, hàng năm đều có vô số thương gia từ các nơi đến mua hàng. +DIỄN.ĐÀN.LÊ.QUÝ.ĐÔN+ Mà ly rượu trong tay nàng là do Lạc Thủy Trai nổi tiếng nhất làm ra, hàng năm chỉ cung ứng cho bên ngoài ba mươi thùng rượu. Nhưng mỗi một thùng đều làm cho người ta chạy theo như như vịt, nhao nhao cướp đoạt.
"Những việc này đều do người dưới chuẩn bị, ta lại không làm gì cả." Vân Lam nói nhẹ nhàng bâng quơ. Kỳ thật từ sau lần nói chuyện đó, hắn liền hao hết tâm tư sắp xếp tất cả, hơn mười ngày ngắn ngủi đã vơ vét vô số loại đồ ăn trời nam đất bắc cùng những thứ đồ chơi nhỏ. Mà hắn làm hết thảy cũng là để muốn cho nàng có một năm mới vui vẻ, bù đắp lại toàn bộ thiếu thốn của trước kia.
Minh Đang cười cười, giơ ly rượu lên, "Vân ca ca, ta mời huynh một ly, mong huynh mọi chuyện như ý." Hắn mỗi ngày đều đi sớm về trễ, nàng đều nhìn thấy hết, trong lòng cũng cảm động. Hôm nay hết thảy đều giống như một giấc mộng, tốt đẹp như ảo ảnh.
Tuy rằng Bích Liên không biết bên trong có nội tình gì, nhưng trong lòng rất vừa ý gật gật đầu. Thật tốt, trên không có trưởng bối quản thúc, ở giữa không có chị em dâu kiềm chế, trong nhà là duy ngã độc tôn, có thể sống thư thái qua ngày.
Minh Đang chơi mệt rồi, lúc này mới chạy đến bên người Vân Lam."Vân ca ca, chơi thật vui nha." Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như trái táo đỏ lộ vẻ rực rỡ mê người.
"Lần sau lại cho nàng đốt thỏa thích." Có thể làm cho nàng lộ ra khuôn mặt tươi cười vô ưu vô lo như vậy, làm gì cũng đều là đáng giá.
Minh Đang nghe vậy cười híp mắt, thốt ra lời nói đã giấu kín nhiều ngày, "Huynh vì sao tốt với ta như vậy?" Vừa nói ra khỏi miệng đã có chút hối hận. Nhưng nếu đã nói, nàng cũng dũng cảm nhìn lại hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn thản nhiên không biết sợ. Nàng là người dám yêu dám hận, thẳng thắn mà kiên định.
Hắn lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của nàng, ấp úng nói, "Nàng. . . . . . Tuổi của nàng còn nhỏ hơn cháu gái của ta, ta. . . . . ."
"Huynh làm sao?" Minh Đang tràn ngập vui sướng lại bị một chậu nước đá dội xuống đầu, hắn có ý tứ gì?
Vân Lam khẽ cắn môi, trên mặt một mảnh quyết tuyệt, "Ta coi nàng như cháu gái." Tình cảm chân thật trong lòng tuyệt đối không có thể nói ra miệng, hắn không thể hại nàng.
Minh Đang giống như bị sét đánh giữa trời quang, cả trái tim như bị ngâm trong nước đá, lạnh lẽo đến tận tim phổi. Cháu gái? Hắn làm tất cả chỉ vì lý do này sao? Không khỏi cười lạnh nói, "Ta không biết Vân công tử lại từ ái như vậy, tùy tiện coi nữ hài tử trở thành cháu gái ruột đấy." Đến đảo loạn hồ nước rồi lại nói lời này, thật không thể tha thứ.
Lông mi của hắn run rẩy không ngừng, "Tính tình của nàng có vài phần giống với Ngũ điệt nữ, cho nên khó tránh khỏi sẽ quan tâm hơn một chút." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bi thương của nàng, hắn làm sao không khổ sở đau lòng đây.
"Vậy ta đây cần phải đa tạ vị tiểu thư kia, là ta được hưởng điều tốt nhờ nàng." Minh Đang phẫn nộ đẩy hắn ra, nhịn xuống chua xót muốn rơi nước mắt, xoay người chạy chậm trở về phòng. Bích Liên ở phía xa nhìn thấy, vội vàng đi theo.