Bỏ Ta Còn Ai
Chương 54 : Nháo kịch
Ngày đăng: 13:49 19/04/20
Lời này vừa nói ra, mỗi người có mặt ở chỗ này mang một sắc mặt khác nhau, có bộ dáng xem kịch vui, thương hại có, có người vẻ mặt có chút hả hê.
La phu nhân giận dữ, nhìn nàng ta chằm chằm. Người Từ gia trừ Tiểu Đang ra, đều không có ai là tốt, một đám ngu xuẩn, còn ngu hơn cả heo.
Minh Đang nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Trắc phi nương nương, lời này của ngươi là có ý gì? Ta không hiểu” Nàng không gọi là nhị tỷ, chối bỏ sạch sẽ quan hệ giữa hai người.
Tầm mắt đảo quanh trên người Minh Tuệ, aiz, loại nữ nhân ngu đần này, trong tương lai bản thân chết như thế nào cũng không biết. Trường hợp như hôm nay, vương phi mới là người làm chủ, nàng ta lại còn mặc quần áo màu đỏ tươi, màu sắc còn gần với màu đỏ thẫm. Cũng không biết phải kiêng dè, sách sách sách, từ nhỏ chỉ biết đố kị, hình như sau khi lập gia đình cũng vẫn chưa sửa được.
Xem ra, giáo dục cần phải thực hiện từ khi còn là đứa trẻ mới được.
Minh Tuệ hừ lạnh một tiếng trong lỗ mũi: “Nghe nói ngươi ỷ vào sự thương yêu của Phúc vương gia, muốn phá đổ Từ gia….” Sao lời này khi vào tai nàng lại thấy vị rất chua vậy?
Thật ra tình huống cụ thể như thế nào, nàng ta không rõ lắm, chỉ thấy mẫu thân khóc lóc kể lể mấy câu cho nàng ta nghe. Mẫu thân nàng ta cũng chỉ hiểu biết lơ mơ, thêm vào việc hận Minh Đang thấu xương, cho nên trong lúc kể lể còn thêm mắm dặm muối, chen thêm suy nghĩ của mình vào.
Chuyện này truyền đến truyền đi, khó tránh khỏi sẽ bị rối tinh rối mù. Nàng ta lại chỉ ở trong hậu viện, Tấn vương gia và Tấn vương phi sẽ không nói chuyện này với nàng ta.
Cho nên nàng ta cứ nghĩ Minh Đang tự mình leo lên Phúc vương gia, chuẩn bị ra tay phản kích, đòi lại những gì mà người của nàng ta bị ức hiếp. Kẻ nào ra tay trước thì giành được ưu thế, muốn trước mặt công chúng mà áp đảo Minh Đang, giành được đồng tình của mọi người.
Nàng ta tính toán rất tốt nhưng cũng cần phải có người phối hợp nữa. Minh Đang là người dễ bị bắt nạt như vậy sao? Từ nhỏ các nàng đã giao đấu với nhau, nàng ta chưa bao giờ thắng được Minh Đang. Đã chịu giáo huấn qua nhưng vẫn không biết hối cải.
“Trắc phi nương nương.” Minh Đang một ngụm liền cắt đứt, nàng quyết không cho phép kẻ nào tạt nước bẩn lên người Vân Lam, vẻ mặt nhàn nhạt: “Loại chuyện như vậy chỉ nghe thì chính xác được sao? Ngay trước mặt nhiều khách quý như vây, ngươi lại ăn nói lung tung, không sợ làm mất mặt Tấn vương phủ.”
Ánh mắt như có như không quét về phía Tấn vương phi khiến cho sắc mặt của Tấn vương phi quái dị rất khó miêu tả. Nàng ta là nữ chủ nhân của vương phủ, Minh Tuệ cũng do nàng ta quản.
Nếu không vì nể mặt của Lý Tiêu, còn lâu nàng mới ôn tồn nhắc nhở nữ nhân ngốc nghếch này. Gây ra chuyện như vậy. danh tiếng của Tấn vương phủ cũng sẽ bị liên lụy.
Từ Minh Tuệ này càng ngày đầu óc càng hồ đồ, dám kiếm chuyện với nàng trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ nàng ta điên rồi?
Mặt Minh Tuệ trắng bệch, lén lén nhìn khuôn mặt xanh mét của Tấn vương phi, trong lòng cảm thấy chột dạ. Nhưng đến mức này nàng ta cũng không chịu cúi đầu trước Minh Đang: “Ngươi….ngươi chỉ cần đồng ý với ta là được.”
Bên kia, Lý Tiêu tức giận chồng chất, không thèm để ý đến người Từ gia đang quỳ trên mặt đất: “Tam tiểu thư cho dù có làm gì sai, cũng không đến phiên ngươi, một tỷ tỷ đã xuất giá này dạy dỗ. Ngươi quá mức thất lễ.”
Không thể để cho hắn bớt lo được sao? Việc này mà truyền đến tai của phụ hoàng, mẫu hậu, hai người sẽ nghĩ về hắn như thế nào? Ngay cả hậu viện trong phủ của mình cũng không quản lý cho tốt, làm sao có thể làm được đại sự?
Xem ra nữ nhân chỉ có mỗi đẹp cũng không phải là chuyện tốt, không có đầu óc, lòng dạ lại ác độc, để cho làm vật trang trí cũng khiến hắn cảm thấy phiền toái.
Hắn có chút hối hận lựa chọn ban đâu của mình, thiên hạ nhiều nữ nhân, cần gì chọn kẻ ngốc này? Vốn hắn tưởng rằng, người không có đầu óc sẽ dễ dàng khống chế, lại quên loại người như vậy cũng rất dễ dàng gây họa.
Thôi, sau này nên cách xa một chút.
Tấn vương nghĩ như vậy coi như đã quyết định sau này Minh Tuệ hoàn toàn thất sủng. Nữ nhân bị thất sủng khó mà sống được tốt. Giường chăn lạnh lùng, bị hạ nhân chèn ép, bị người khác chê cười, bị nữ nhân hậu viên kinh bỉ, mỗi một thứ cũng đủ để khiến cho Minh Tuệ tâm cao khí ngạo chịu hết thống khổ, hành hạ, sống không bằng chết.
“Vương gia, thiếp biết sai lầm rồi” Lúc này Minh Tuệ mới phát hiện ra chuyện này có chút nghiêm trọng, giả vờ tội nghiệp cầu xin tha thứ.
Lý Tiêu hung hăng trợn mắt nhìn nàng ta, xoay người: “Vương phi, đây là trách nhiệm của ngươi, mọi chuyện sẽ do ngươi xử lý.”
“Dạ, vương gia” Tấn vương phi biết Lý Tiêu lập uy vì nàng, nàng cũng muốn vãn hồi một chút ảnh hưởng: “Sau này trắc phi chỉ được ở trong viện của mình, không được phép ra ngoài.” Thật tiện nghi cho nàng ta, nhưng mà nàng ta còn ở trong phủ, tương lai nàng ta như thế nào còn không phải do nàng quyết đinh. Chỉ cần trong mắt vương gia không có tiện nhân này là được.
Nói thật, từ lúc gả vào vương phủ đến này, nàng ghét nhất là vị trắc phi này, toàn ỷ vào mình có danh tiếng tài mạo song toàn cùng với việc vương gia cũng yêu thích nàng ta, cho nên nàng ta không để chính thất này vào mắt, thỉnh thoảng còn ngáng chân nàng. Thật may vương gia là người biết nặng nhẹ, cho nên nàng không bị gặp chuyện xui xẻo.
Vốn là chờ sau khi vương gia rời khỏi vương phủ, nàng hạ thủ chấn chỉnh nàng ta, cho rằng nàng ta cũng đã biết điều, bây giờ nhìn lại, nàng suy nghĩ cũng quá đơn giản rồi.
Minh Tuệ ủy khuất, nước mắt lưng tròng: “Vương gia” Nàng ta không thể để mình bị giam cầm.
Không thể đi ra ngoài xã giao, nàng ta làm sao khiến cho người ngoài nhớ đến? Nàng ta còn muốn sinh hạ nhi tử, mẫu bằng tử quý. [mồ hôi, còn muốn sinh con nữa?] (*mẫu bằng tử quý: mẹ được lợi nhờ con.)
Lúc này Lý Tiêu không có nữa điểm thương hương tiếc ngọc, chán ghét nhìn nàng ta. Khó có một lần hắn không bày ra bộ dáng đa tình dịu dàng, chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta, sắc mặt khó coi: “Còn không nghe thấy mệnh lệnh của vương phi sao? Người đâu, đưa trắc phi lui xuống.”