Bỏ Ta Còn Ai

Chương 55 : Tới cửa cầu cạnh

Ngày đăng: 13:49 19/04/20


Bọn hạ nhân chưa từng thấy vương gia nhà mình có dáng vẻ hung ác như vậy, vô cùng sợ hãi, cùng nhau tiến lên kéo Minh Tuệ xuống.



Sauk hi đuổi Minh Tuệ đi, Lý Tiêu đi đến bên cạnh thái giám, dáng vẻ lúng túng: “Khiến cho công công chê cười.” Đại hỉ sự hiếm có này lại bị một nữ nhân ngu xuẩn kia làm hòng. Cấm túc? Hừ hắn sẽ không bỏ qua cho nàng ta dễ dàng như vậy.



Công công cười nói: “Vương gia không cần phải làm như vậy. Nhà nào cũng có khó khăn riêng, cũng có một hai người không biết thời biết thế như vậy. Điều này cũng rất bình thường.”



Lý Tiêu nhìn ông ta mấy lần: “Đa tạ công công thông cảm.”



Đây là lão nhân trong cung của mẫu hậu, ông ta sẽ đứng về phía hắn. Mặc dù chuyện này không thể gạt được phụ hoàng mẫu hậu, nhưng ông ta cũng sẽ không thêm dầu vào lửa.



Sau khi vương phi tạ ơn, nhận phần thường trong cung ban xuống xong, công công truyền chỉ được chú cháu Vân Lam dẫn đến tiền viện.



Vương phi an ủi mấy quý phu nhân có mặt ở đó, cuối cùng đi đến bên cạnh Minh Đang: “Tam tiểu thư, là do lỗi của chúng ta đã quản giáo không nghiêm mới khiến ngươi chịu ủy khuất.”



Minh Đang khẽ gật đầu: “Vương phi quá khách khí, ta sẽ không để chuyện này ở trong lòng.”



“Tam tiểu thư đúng là người hiểu biết lý lẽ.” Thấy nàng thực sự không để ý chuyện này, vương phi thầm thở dài nhẹ nhõm, nữ tử trước mắt là người hoàng thúc yêu, phụ hoàng mẫu hậu cũng rất coi trọng, nàng làm sao dám đắc tội? Chỉ có người không có mắt như Minh Tuệ mới đi xúc phạm vị này thôi: “Di, chiếc trâm này thật đặc biệt, thiết kế xảo đoạt thiên công, không biết tam tiểu thư mua ở chỗ nào?”



Trong lòng Tấn vương phi âm thầm cảm thấy thật may mắn, thật may là Minh Đang không có tình cảm tỷ muội gì với Minh Tuệ, nếu không bằng vào địa vị của Minh Đang trong lòng hoàng thúc và Đế Hậu, nàng khó có thể ngồi vững vàng trên vị trí Tấn vương phi này.



May mắn Minh Tuệ ngu xuẩn, trải qua việc này, sợ rằng địa vị của nàng ta trong lòng vương gia sẽ xuống dốc không phanh, trong tương lai cũng không có cơ hội trở mình.



“Cái này?” Minh Đang rút chiếc trâm kia: “Là hoàng hậu nương nương đưa.” Đây là một thứ trong chiếc hộp gấm kia, thiết kế vô cùng tinh xảo, trân trâu trắng nõn mượt mà điểm thêm ngọc lục bảo, rất chói mắt.



“Bảo sao nó lại đẹp mắt như vậy” Vẻ mặt vương phi hâm mộ.



Khóe miệng Minh Đang mỉm cười, vuốt ve viên trân trâu kia, cảm thụ sự mượt mà như tơ lụa của trân trâu: “Đây là đồ hoàng hậu nương nương đưa, ta cũng không tiện đưa cho người khác, nếu không ta đã tặng cho ngươi rồi.”



“Ta cũng không dám nhận.” Vương phi vội vàng xua tay: “Mẫu hậu rất ít ban thưởng chó người khác. Tam tiểu thư thật may mắn, lọt được vào mắt xanh của mẫu hậu, thật khiến người ta hâm mộ.”



Nàng chỉ muốn kiếm đề tài để nói chuyện cùng Minh Đang, kéo gần khoảng cách giữa hại ngươi, cùng không phải thực sự hâm mộ Minh Đang.



Nàng là Tấn vương vương phi, không biết có bao nhiêu đồ tốt. Hoàng hậu là bà bà ruột thịt của nàng, dĩ nhiên sẽ không kéo kiệt mấy vật ngoài thân này với nàng.
Vẫn không lên tiếng từ đầu đến giờ, Bình An lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu thư, thời gian không còn sớm nữa. Chúng ta vào cung không đúng giờ, để cho hoàng hậu nương nương đợi lâu sẽ không tốt lắm.”



Loại người gì vậy, còn cố ý tìm đến cửa? Da mặt cũng đủ dày. Có chút chuyện như vậy còn chống đỡ được, sau này sẽ như thế nào?



Ánh mắt Từ phu nhân sáng lên, nắm chặt rèm cửa sổ quyết không buông: “Ngươi đi gặp hoàng hậu nương nương? Cầu xin hoàng hậu khai ân cho Từ gia được không.”



“Đùa gì vậy?” Minh Đang một ngụm từ chối, nàng không phải ngốc: “Từ trước đến nay hoàng hậu nương nương luôn thực hiện nam chủ ngoại, nữ chủ nội, ngươi cố ý làm hỏng quy củ của nương nương không?”



Chưa từng thấy loại người vô liêm xỉ như vậy, còn nhờ cầu xin hoàng hậu nương nương khai ân? Đầu óc của bà ta có bị ngập nước không?



Bất kể là ai làm chuyện này, nàng cũng rất thích nhìn thấy Từ gia có kết quả như vậy.



“Ta…ta không…” Từ phu nhân giật mình, cái mũ lớn như vậy chụp xuống bà ta không gánh được.



“Tiểu thư, người đừng để ý đến bà ta” Bình An lạnh lùng mở miệng: “Cử chỉ hôm nay của bà ta đủ để tạo thành tội lớn.” Việc hù dọa một nữ nhân, hắn vẫn có thể làm được.



Đối với Từ gia hắn chán ghét vô cùng, không cách nào áp chế. Từ trong miệng của thê tử kể về cuộc sống gian khổ của hai chủ tớ khiến hắn cảm thấy đau lòng.



Từ gia có ngày hôm này đều là tự tìm lấy. Giờ còn cố ý tìm tới cửa để cầu xin tha thứ, thật đúng không biết xấu hổ.



“Tội lớn?” Sắc mặt Từ phu nhân trắng bệch, bà ta chỉ là một phụ nhân, nào biết quy định của triều đình?



Vẻ mặt Bình An nghiêm túc, từng chữ nói ra như đâm thẳng vào tim Từ phu nhân: “Có ý đồ bất lương, cố ý muốn hãm hại hoàng hậu nương nương.”



Từ phu nhân mặt xám như tro tàn, bọn nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ lấy: “Ta…ta tuyệt đối không có ý đó.”



“Đại phu nhân.” Bình An còn không chịu bỏ qua cho bà ta, giọng nói tỏ vẻ khinh miệt: “Ta cho ngươi một đề nghị, thời điểm như thế này tốt nhất đừng có ra ngoài chạy lung tung, rơi vào tầm mắt của người có ý đồ, sẽ được quy thành không an phận. Đây là một tội lớn.”



Dám bắt nạt thê tử của hắn cùng chủ nhân, không thể tha thứ cho bà ta. Hắn rất vui lòng chen thêm một tay để làm sụp Từ gia.



“A?” Bà ta vừa sợ vừa vội vàng, cả người lảo đảo như muốn ngã.