Bỏ Ta Còn Ai

Chương 7 : Tính kế

Ngày đăng: 13:49 19/04/20


Bích Liên để đồ mài mực trên tay xuống, lấy nước rửa một chút, đi đến phía sau nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho nàng. "Tiểu thư, đừng suy nghĩ nhiều, người không làm sai."



"Có thật không?" Ánh mắt của Minh Đang mờ mịt, tầm mắt không biết dừng ở nơi nào, trống rỗng mà cô đơn, "Ngươi không cảm thấy tâm của ta quá ác sao?" Nàng đối với ấu đệ (em trai còn nhỏ) cũng không bày ra biểu cảm gì, ánh mắt của một vài người lộ rõ vẻ coi nàng là người không biết suy xét tình thế. Những người này đều cho rằng Từ Tử Kiến là chủ nhân tương lai Từ gia, nếu có thể lấy được lòng của hắn, tương lai sẽ có nhiều lợi ích. Nhưng mà nàng. . . . . .



Bích Liên là người duy nhất biết nội tình, "Tình cảnh khó khăn hiện giờ của người đều do các nàng ta tạo thành, cho dù người có oán hận cũng là điều bình thường. Đừng suy nghĩ tới những người đó làm gì."



Còn nhỏ tuổi mà đã phải một thân một mình, bị ủy khuất cũng chỉ có thể trốn đi khóc thút thít. Không có ai sẽ đau lòng, nàng cũng không muốn để cho người ta chế giễu. Tất cả những thứ bị cướp đi vốn đều thuộc về nàng, nhưng thậm chí không có ai chịu vì nàng mà ra mặt. Nàng chẳng qua chỉ là nữ hài tử mới mười ba tuổi a!



"Cũng không phải là ta chán ghét Tử Kiến, nhưng vừa nhìn thấy hắn, liền nghĩ đến nương hắn vẻ mặt hòa nhã nhưng tâm địa lại độc ác kia.” Minh Đang thần sắc hoảng hốt, "Nàng hại nương của ta không ít, còn. . ." Vậy làm sao có thể không làm cho nàng trút giận sang người khác đây?



Tam phu nhân là người rất hòa hợp, bình thường còn cho người làm vài ơn huệ nhỏ, lại có nhi tử để nương tựa, địa vị ở Từ gia vững như bàn thạch. Một tam tiểu thư không được coi trọng là nàng há lại có khả năng có thể rung chuyển sao? Bảo nàng phải ăn nói khép nép lấy lòng nữ nhân kia, nàng làm không nổi.



Trong số những nữ nhân của Từ Đạt, Tam phu nhân là người có tâm cơ thâm trầm nhất, cũng là người thắng lợi cuối cùng trong trận tranh đoạt của nữ nhân năm đó. Là một người bị hại, nàng không thể khoan hồng độ lượng mà buông bỏ hết thảy được.



Thấy nàng rất ít khi lộ ra vẻ yếu đuối, trong lòng Bích Liên liền thấy đau xót, ngoài miệng lại cố gắng trấn an nói, "Hiện giờ thế lực của nàng ta lớn, người hãy nhịn một chút, người thường nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn, co được dãn được mới là đạo lý để sinh tồn."



"Nói rất đúng." Tinh thần của Minh Đang liền rung lên, không khỏi cười nhạo nói, "Ta cũng có nhiều lúc lại đa cảm sầu lo như vậy, thật sự là quá đạo đức giả rồi." Tại thời điểm này, nàng không có tư cách để thư giãn. Nàng còn có rất nhiều việc cần phải làm.



"Tiểu thư." Bích Liên nhìn nụ cười của nàng, trong lòng khó chịu không thôi.



Minh Đang nhướng nhướng mày, cười nói, "Trước tiên phải viết xong những thứ này đã, đến buổi tối là có thể xem chút sách thuốc rồi." Nàng cần giữ vững tâm tư lạc quan, vui vẻ, như vậy mới có thể tiếp tục chống đỡ. Mỗi ngày đều đăm chiêu ủ dột, cuộc sống như vậy còn cần tiếp tục nữa hay sao? Vui vẻ cũng là một ngày, khổ sở cũng là một ngày. Thay vì khóc lóc để trải qua, không bằng tươi cười mà sống. Nàng muốn giữ lại vui cười cho mình, đem những khó khăn thống khổ đều để lại cho những người đã từng thương tổn nàng. Ở viện của chính mình, muốn xem chút sách đều phải lén lén lút lút, nàng dễ dàng sao? Ai, lắm thầy nhiều ma, thật là vất vả a!


"Dạ, lão gia." Đại phu nhân kính cẩn nghe theo. Nhìn bóng lưng của hắn càng đi càng xa, hai tay nắm chặt, trong mắt đều là phẫn hận bất bình. Cái gì mà thuận tiện? Thuận tiện ăn tối ở bên kia? Lại còn thuận tiện nghỉ ngơi ở bên kia? Tháng này hắn đã nghỉ tại phòng của Tam phu nhân hơn mười ngày rồi, nghỉ ở trong phòng của Nhị phu nhân cũng tám chín ngày, bên này của nàng lại chỉ nghỉ ngơi ba bốn ngày, ngẫm lại liền tức chết người đi được. Nàng vì cái nhà này mà hy sinh rất nhiều, thay hắn xử lý việc nhà, trông nom các hài tử của hắn. Nhưng hắn hồi báo thế nào? Hắn vừa hồi phủ thì trước hết đi đến chỗ của Nhị phu nhân, sau đó mới đến chỗ của nàng, bây giờ lại đi đến viện của Tam phu nhân, đúng là tính toán đủ tinh tế. Không thể tiếp tục như vậy được, quá bất lợi cho nàng. Nàng phải nghĩ ra phương pháp tốt để thay đổi cục diện này, nếu không trong tương lai, địa vị của nàng ở trong phủ sẽ rớt xuống ngàn trượng, chỉ có thể chờ người khác tới chà đạp. Nàng đã sớm hiểu được, ở trong nhà này, không phải ngươi chết thì chính là ta sống. Nàng tuyệt đối sẽ không làm người thất bại.



Chẳng biết ma ma xuất hiện ở bên người nàng lúc nào, "Phu nhân, người đừng nóng vội, cứ từ từ đi."



"Từ từ sao?" Đại phu nhân tràn đầy không cam lòng, "Ta không có thời gian rồi, thế lực của các nàng đã ngày một lớn, mà dưới gối của ta lại không có một nửa nữ nhi, căn cơ dễ bị lung lay nhất." Nếu không phải là Từ Đạt giữ thể diện cho nàng ở trước mặt người làm, đem quyền quản gia toàn bộ giao cho nàng, nàng còn không biết sẽ sống sót như thế nào đâu? Nhưng nhà mẹ đẻ của nàng đã xuống dốc, từ sau khi cha nàng qua đời, tình cảnh trong nhà không bằng trước kia, huynh trưởng lại chỉ là một Tri Phủ nho nhỏ, ngược lại còn muốn nàng nâng đỡ một phen, đây căn bản là việc mà nàng không thể giúp.



"Nếu không thì tìm thêm đại phu đến phủ khám một chút?" Ma ma làm sao không vội được? Chỗ dựa lớn nhất của nữ nhân không phải là trượng phu, mà chính là con của mình.



Đại phu nhân nản lòng không thôi, hốc mắt cũng đỏ lên, "Uống thuốc đã nhiều năm rồi, nhiều đại phu đến khám như vậy, nhưng vẫn không thấy hiệu quả." Một lần hi vọng rồi lại một lần thất bại, nàng đã sắp chịu không nổi.



"Có thể đại phu tiếp theo sẽ thành công." Bà chịu đựng lo lắng an ủi. "Phu nhân vẫn còn trẻ, thân thể lại khỏe mạnh, khẳng định có thể mang thai."



"Cũng được, vậy mời đại phu đến phủ đi." Đại phu nhân nhăn mày thật sâu, "Nếu như lại không mang thai được, ta sẽ thất bại thảm hại." Nội viện là nơi mà nữ tử tranh đấu thảm thiết nhất, một khi thất bại sẽ không có đường lui, chỉ có kết cục ngã tan xương nát thịt.



"Lão nô cũng có một kế hoạch." Ma ma là vú nuôi của đại phu nhân, là người thân thiết đắc lực nhất của nàng.



Ánh mắt của Đại phu nhân liền sáng lên, ngữ điệu nôn nóng, "Ngươi nói thử xem."



Ánh mắt mờ đục già nua của ma ma lại đặc biệt khôn ngoan xảo quyệt, "Không phải là lão gia cho người an bài hôn sự của Tam tiểu thư sao? Nhân cơ hội này người có thể nắm chặt Tam tiểu thư, chọn gia đình nào mà có lợi nhất đối với người." Tam tiểu thư không có mẹ, phụ thân lại không yêu thương, đây chính là một con cờ tốt nhất để nắm trong tay.



Đại phu nhân mừng rỡ trong lòng, "Ngươi nói rất có đạo lý, ta sẽ cân nhắc kỹ càng." Trong lòng tính toán, nếu như làm tốt, gia đình nhà chồng của Tam nha đầu chính là thế lực lớn sẽ trợ giúp cho nàng. Coi như lui một vạn bước mà nói, mặc dù trong tương lai không có con gái, đây cũng là một con đường lui thân.