Bỏ Ta Còn Ai
Chương 8 : Minh tuyết
Ngày đăng: 13:49 19/04/20
Vào sáng sớm lúc Từ Minh Đang ngủ dậy, đã cảm thấy không khí có cái gì đó không thích hợp. Vẻ mặt của các nha hoàn đều cổ cổ quái quái, thỉnh thoảng còn liếc trộm nàng vài lần. Nàng nhìn lại, các nàng ấy lại lảng tránh tầm mắt. Trong lòng nàng cảm thấy là lạ. Dùng bữa trưa xong, nàng gọi Hồng Thược tới để hỏi rõ nguyên do.
Hồng Thược là người thông tỏ mọi việc ở trong phủ, không thể không biết rõ nguyên nhân. Nhưng nàng ấy lại ấp úng nửa ngày, nhất định cũng không chịu nói thẳng ra.
Bích Liên có chút nóng vội, "Hồng Thược tỷ tỷ, từ trước đến nay tỷ là người không dấu được chuyện gì, hôm nay làm sao lại không nói thẳng thắn ra vậy?"
Hồng Thược cắn môi dưới do dự hồi lâu, "Tiểu thư, hôm nay đại tiểu thư cùng đại cô gia đến phủ để đến chúc mừng."
Chuyện tình vào hai năm trước, gây náo loạn trên dưới toàn bộ quý phủ đều biết. Chẳng qua Từ Đạt hạ lệnh cấm không cho bất luận kẻ nào nhắc tới việc này, ai dám làm trái sẽ tuyệt đối không tha thứ. Việc này cũng đã qua hai năm, người liên quan lại không xuất hiện, cho nên dần dần cũng phai nhạt đi.
Lại không biết nhị tiểu thư kia có tâm tư gì, đột nhiên đưa ra loại chủ ý này. Đây không phải là có ý định làm cho tiểu thư nhà nàng phải ngột ngạt sao? Chung quy thì Nhị tiểu thư vẫn là tự phụ vì có tài mạo song toàn, nhưng tâm nhãn lại không tốt, nói gì thì cũng uổng phí. Từ Minh Đang nghe vậy giật mình, vẻ mặt cứng đờ.
"Tiểu thư, người. . . . . ." Hồng Thược không đành lòng nhìn nàng, cúi đầu xuống.
"Ta muốn ngủ một lát, không có việc gì thì đừng quấy rầy ta." Minh Đang gặp phải chuyện không vui, biện pháp giải quyết hữu hiệu nhất chính là ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại tất cả đều tan thành mây khói. Không nghĩ đến việc này đã qua lâu như vậy rồi nhưng nhắc tới mà cả người vẫn thấy không thoải mái.
Hồng Thược vội vàng đáp ứng, cùng với Bích Liên hầu hạ nàng đi ngủ. Rời khỏi phòng, im lặng thở dài một tiếng. Bích Liên canh giữ ở gian ngoài lặng lẽ lau nước mắt. Vài người làm đến thỉnh cầu cũng đều bị Hồng Thược ngăn cản phải trở về, Từ Minh Tuệ lại phái nha hoàn bên người đến mời, đang yên tĩnh thì mơ hồ có tiếng nói nhao nhao ồn ào của mấy người ở trong viện.
Nàng vốn cố ý muốn ngủ một giấc thật ngon để trốn tránh hết thảy thì lại bị đánh thức, bất đắc dĩ đứng lên lấy nước súc miệng. Xem ra người ta đã khổ tâm an bài hết thảy, nàng không đích thân đến tham dự, làm sao người ta sao có thể thấy thỏa mãn được đây?
Bích Liên lo lắng nhìn lén sắc mặt của nàng, "Tiểu thư, không cần để ý tới các nàng. Nếu người không muốn đi. . . . . ."
"Nói cái gì?" Minh Đang vô tội chớp chớp ánh mắt, "Hồng Thược là người mà tổ mẫu cho ta, ta không biết cấp bậc lễ nghĩa thì cũng không dám nói nàng ấy a."
Đó chính là nói mình không hiểu cấp bậc lễ nghĩa sao? Từ Minh Tuyết tức giận đến cực điểm, cả người phát run.
Bạch Trà ở bên cạnh nhảy ra, "Hồng Thược tỷ tỷ, cho dù có là nha hoàn của lão phu nhân, nhưng đối với Nhị phu nhân của La phủ, cũng phải biết có chừng mực." Nàng tự cho là có chỗ dựa, trong lúc nói chuyện phấn khích mười phần. Chủ nhân của La gia chính là Tả thừa tướng đương triều, là triều thần vô cùng có địa vị. Quyền thế hiển hách ngập trời, ai dám bất kính? Tiểu thư nhà nàng không còn là trưởng nữ con thiếp không được coi trọng ở Từ gia nữa, mà là con dâu chính tông của La gia.
"Ơ, là Bạch Trà a." Hồng Thược liếc xéo mắt nhìn một cái, vẻ mặt khinh thường, “Quả nhiên, giờ không giống với lúc trước, giọng điệu nói chuyện rất ngang ngược nha. Người khác không biết, lại cho rằng đây mới thật sự là chủ nhân đó." Người như thế nào thì sẽ nuôi ra chó đó, một chút cũng không sai.
"Câm mồm." Minh Tuyết không có cách nào gây khó dễ cho Hồng Thược, đành đem mũi nhọn nhắm ngay vào chủ tử của nàng. "Tam muội, ngươi hãy quản giáo thủ hạ nha hoàn thật tốt đi, không ra thể thống gì, chỉ biết làm mất thể diện của Từ gia."
Minh Đang buông lỏng tay, thoái thác không còn một mảnh, "Cũng không có cách nào a, ta không dám quản giáo nàng." Thể diện? Thể diện của Từ gia không phải đều do đại tiểu thư của Từ gia làm mất hết sao?
"Không có tiền đồ." Minh Tuyết hổn hển, lửa giận nhất thời lấn áp cả đầu óc, "Tính tình như ngươi sớm hay muộn cũng sẽ bị thủ hạ lấn trên đầu. Ngươi còn phải cám ơn ta, may mắn là ta gả vào La phủ, nếu không với đầu óc như ngươi còn phải ăn không biết bao nhiêu khổ đâu."
Trong lòng Minh Đang giận dữ, cắn môi dưới. Đây chính là cái gọi là ‘được tiện nghi còn khoe mã’ sao? Con mẹ nó, tiện nhân. Người tới tiện thì không địch, mặt tới tiện thì không da (*).
(*) Người tới tiện thì không địch: người nào hèn hạ, ti tiện thì sẽ không có người đối địch, tức là không ai muốn đối kháng với những người như vậy.
Mặt tới tiện thì không da: khuôn mặt ti tiện bỉ ổi thì trên mặt sẽ không có lớp da. (ta chỉ hiểu đại khái vậy thôi, cũng không biết có đúng k, tra gg mà k thấy, nếu có ai biết thì chỉ ta với nha.hic.hic)