Bỏ Ta Còn Ai

Chương 9 : Chuyện cũ

Ngày đăng: 13:49 19/04/20


Edit & beta: dandelion mc



Ghét kẻ ác như Hồng Thược đã sớm không cách nào nhịn được, "Thật không biết xấu hổ, nửa đêm mò lên giường của muội phu (em rể), quyến rũ người ta uống say . . . . . ." Nàng cũng không nói nên lời, thật mất mặt! Từ Minh Tuyết làm chuyện bỉ ổi khiến ngay cả người làm như các nàng cũng đều khinh thường nàng ta, hôm nay còn không biết xấu hổ mà nói ra, được tiện nghi còn khoe mã, thật sự là ghê tởm chết người.



Vốn từ khi mới sinh ra, La Đình Hiên – đích thứ tử (con thứ dòng chính tông) của La gia đã được ước định là vị hôn phu của Tam tiểu thư - Minh Đang của Từ gia, năm đó do chủ mẫu của hai nhà định ra hôn ước này. Hai năm trước, Từ lão phu nhân bị bệnh nặng, hắn từng đến phủ thăm hỏi, kết quả bị Từ Đạt giữ lại mời tiệc rượu. Bị khuyến khích nhiều phải uống mấy chén, uống say nên được an trí tại phòng khách ở phía trước viện. Nhưng không biết như thế nào, Từ Minh Tuyết ở hậu viện lại có thể qua mặt đươc gác cổng, âm thầm vào phòng khách bò lên trên giường của La Đình Hiên, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.



Ngày hôm sau bọn nha hoàn phát hiện đại tiểu thư mất tích, đi tìm kiếm khắp nơi, rốt cục tìm được ở phía trước viện, hai người đều trần truồng lộ thể nằm ở trên giường, một màn này đều rơi vào trong mắt của mọi người. Truyền ra chuyện tai tiếng như thế, vốn thân thể của Từ lão phu nhân đã dần dần khôi phục khoẻ mạnh, nhưng lại bị khí giận công tâm (vì tức giận quá mà hôn mê), bệnh tình đột nhiên lại nặng hơn, không mấy ngày sau liền đi đời nhà ma.



Từ Đạt đối với trưởng nữ từ xưa đến nay luôn hiếu thuận này mà phẫn hận đến cực điểm, dưới cơn nóng giận mà muốn đuổi nàng ra khỏi nhà. Từ Minh Tuyết đau khổ cầu xin, lại kiểm tra ra đang mang thai. Không có biện pháp, hai nhà Từ - La bàn bạc một chút, hôn ước này vẫn như trước, bất quá nhà gái lại thay đổi thành đại tiểu thư của Từ gia, tại chỗ quyết định qua loa đem người cưới vào cửa. Bất quá cũng không biết chuyện ra sao, con gái xuất giá không bao lâu thì chợt nghe nói sinh non, đứa nhỏ không giữ được.



"Câm mồm." Từ Minh Tuyết thẹn quá hóa giận, đây chính là nhược điểm lớn nhất trong cuộc đời nàng, nhưng nàng không hối hận, nếu không như vậy, làm sao nàng có thể vào La gia? Ngốc tử trước mắt này vừa ngu lại vừa nát, nhưng nàng lại không tốt số bằng người ta a, có một vị hôn phu gia thế hiển hách, lại tài giỏi, anh tuấn, phong lưu phóng khoáng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy La lang (là cách vợ gọi chồng, giống như tướng công), một thiếu nữ như nàng liền ôm ấp tình cảm, gửi gắm trên người La lang, ngàn tính vạn tính mới rốt cục được như ý nguyện.



Nàng chỉ là một thứ nữ không có mẫu thân, không có trưởng bối yêu thương, tất cả mọi thứ đều phải dựa vào chính mình. Nàng không giống với hai tiểu thư khác, Minh Tuệ có mẹ ruột quan tâm nên có thể thanh cao lãnh ngạo, Minh Đang có tổ mẫu chiếu cố nên có thể tùy ý làm bậy. Còn nàng phải lấy lòng chủ nhân của các viện khác mới có thể sống khá hơn một chút, cho dù vậy, khi nàng vừa được mười lăm tuổi thì hôn sự cũng chưa được lo liệu.



Thay vì tương lai tùy tiện bị gả cho một nam nhân không có phẩm cấp gì, còn không bằng ra tay đánh cuộc một lần. Tối thiểu còn có thể được gả cho nam nhân mà mình yêu mến, còn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý. Cảm tạ lão thiên gia (ông trời) ở thời khắc cuối cùng đã giúp nàng một tay, đế cho nàng đánh cuộc thắng. Thanh danh bị phá hủy thì làm sao nào? Còn không phải là nàng đã vào được cửa La gia sao? Tuy rằng cuộc sống hai năm qua nàng ở La gia không được tốt lắm, nhưng nàng có thể nhẫn nại, nàng có đầy đủ tính nhẫn nại để chờ hắn quay đầu lại.



La lang bất quá là cơn giận còn chưa tiêu tan, thời gian trôi qua lâu, tự nhiên có thể buông bỏ quá khứ, đến lúc đó nàng vẫn ôn nhu săn sóc thì cuối cùng vẫn có thể làm hắn cảm động, đến một ngày nào đó hắn sẽ quay lại cùng nàng vui vẻ sống qua ngày. Nàng có lòng tin này!




Rốt cuộc Minh Tuyết cũng không duy trì được bề ngoài nhu nhược nữa, hung tợn mắng, "Từ Tử Kiến, ngươi thật quá mức, ta sẽ cáo trạng với phụ thân."



"Đi đi, ta ở đây chờ." Vẻ mặt hắn không chút để ý, ở trong nhà này, ngoại trừ Từ Đạt ra, hắn là lớn nhất.



"Ngươi. . . . . ." Thần sắc của Minh Tuyết giãy dụa nửa ngày, liếc nhìn vẻ mặt hờ hững thờ ơ của phu quân, đầu óc vòng vo mấy vòng, thái độ liền mềm xuống, "Tử Kiến, tại sao ngươi lại muốn đối xử với ta như vậy? Ta là thân tỷ tỷ của ngươi, không phải kẻ thù. Thái độ của ngươi với ta có thể tốt một chút hay không?" Ngữ khí đau buồn đáng thương. Hai tay của nàng giấu ở trong ống tay áo rộng thùng thình, bấm vào lòng bàn tay đến phát đau. Muốn nhắc nhở chính mình phải nhẫn nại, tuyệt đối không thể lộ ra bộ dáng hung hãn, phải biểu lộ ra một mặt nữ nhân ôn nhu mềm mại, không thể để cho phu quân sinh lòng chán ghét nàng, không thể tiện nghi cho người khác.



Đáng tiếc một quyền đánh ra lại như pháo bắn trên bông, không có hiệu quả gì, Tử Kiến phụng phịu nói, "Ở bên ngoài trăm ngàn lần đừng nói như vậy, ta còn muốn thể diện đấy."



"Phu quân, ta rất khổ sở." Ánh mắt của Minh tuyết hồng hồng, nước mắt nén ở trong mắt một nửa còn rơi không xong, bộ dáng khỏi phải nói là có bao nhiêu ủy khuất. "Vì sao mọi người trong nhà lại chán ghét ta như vậy? Ta thật sự rất quan tâm bọn họ. . . . . ."



Tử Kiến cười nhạo một tiếng, "Đừng làm bộ làm tịch nữa, ngươi lại dùng bộ mặt điềm đạm đáng yêu đến để tranh thủ đồng tình sao?" Một chiêu này ở nhà đã dùng n lần rồi, hắn nhìn mãi đã quen, căn bản là vô dụng đối với hắn. Không biết có hữu dụng với đại tỷ phu hay không đây?



Minh Đang ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn nàng ta, thật không hiểu tình cảnh của chính mình hiện giờ sao? Cũng không nhìn bốn phía một chút, người khác đều là một bộ dạng xem kịch vui, ngay cả La Đình Hiên cũng không chút biểu tình lui về phía sau vài bước, dường như muốn phân rõ ranh giới vậy. Ai, Từ Minh Tuyết làm người được đến tình trạng này cũng coi như ‘đăng phong tạo cực’ (đạt tới đỉnh cao) rồi.



"Nhị đệ, đại tỷ, Tam muội." Một giọng nói thanh thúy vang lên.