Bỏ Ta Còn Ai
Chương 70 : Đồ cưới (hạ)
Ngày đăng: 13:50 19/04/20
Gió nhẹ hiu hiu thổi, liễu xanh khẽ buông xuống, làn nước xanh xanh.
Minh Đang không nhanh không chậm đi ở trên con đường mòn, quần áo theo gió tung bay, thân thể nhẹ như yến, trong gió phảng phất hương thơm của hoa cỏ xanh, tự nhiên tươi mát, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Khó có được thời gian rảnh rỗi, nàng tranh thủ nghỉ ngơi một lúc.
Đi mệt, người dựa vào gốc cây liễu, nhìn phong cảnh bốn phía. Trong nháy mắt nhìn thấy Hồng Thược với vẻ mặt có chút rầu rĩ không vui, không khỏi tò mò hỏi: "Hồng Thược, nhiều ngày qua có vẻ ngươi có nhiều tâm sự, làm sao vậy?"
Từ khi Minh Đang chuyển vào La gia ở, Hồng Thược được sai tới hầu hạ nàng, hai người vốn là chủ tớ cũ, ở chung rất tốt. Hồng Thược hiểu rõ thói quen hằng ngày của nàng nhất, cẩn thận hầu hạ, làm cho Minh Đang cảm thấy rất là thư thái. Người khác có cố gắng tỉ mỉ thì cũng không so sánh được với sự ngầm hiểu giữa hai người.
"Không có việc gì." Khuôn mặt của Hồng Thược toát lên sự khổ sở, mất đi chút thẳng thắn, tươi sáng trước kia.
"Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ta đối xử với ngươi như thế nào, trong lòng ngươi rõ ràng nhất." Minh Đang không quen nhìn thấy người luôn luôn nhanh nhẹn hoạt bát như nàng ấy lại đột nhiên thay đổi, biến thành người u buồn như vậy: "Có chuyện gì thì người cứ việc mở miệng, ta có thể giúp thì khẳng định sẽ giúp đến cùng."
"Chỉ là chút việc nhỏ thôi, không nên phiền toái tới tiểu thư." Hồng Thược nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, mặt càng nhăn lại: "Người sắp sửa cử hành hôn lễ, mấy ngày nay vội vội vàng vàng chuẩn bị, không cần lo lắng cho nô tỳ." Những việc bực mình này vẫn nên tự mình chịu, đừng tạo thêm phiền toái cho tiểu thư.
"Nói linh tinh gì vậy, chuyện gì khó nói thì ngươi cứ nói đi." Minh Đang nhăn lại mày, có chút tức giận. Từ khi nào mà nha đầu kia khi nào thì biến thành người xa lạ như vậy? " Từ trước đến nay ngươi la người muốn nói thì nói, không bao giờ để trong lòng, lần này làm sao vậy?"
"Tiểu thư." Nghe nàng quát khẽ như vậy, Hồng Thược cảm thấy vô cùng thân thiết, ánh mắt đỏ bừng, cúi đầu không nói.
Minh Đang vẫy tay bảo mấy người hầu hạ bên cạnh lui xuống, để cho nàng ấy nói.
Lúc này Hồng Thược mới ấp úng nói ra mọi chuyện. Hóa ra, sau khi nàng ấy lập gia đình xong vẫn chưa mang thai. Bà bà (mẹ chồng) nóng nảy nên đề nghĩ muốn mua thêm nha hoàn hầu hạ trong phòng nhi tử.
Không đợi nàng ấy nói xong, Minh Đang khẩn trương: "Việc này tuyệt không thể đồng ý." Chưa có con, đây là tội lớn lắm sao? Nếu sau khi nàng gả xong mà gặp được chuyện như vậy, xem xem hắn có dám đối xử với nàng như thế không?
Nàng vẫn cho là cuộc sống của Hồng Thược khá tốt, trưởng bối nhà chồng ôn hòa, trong nhà lại có chút của cải, nàng ấy gả đi lại là chính thất, cũng không có thị thiếp gì, một mình là lớn nhất. Không ngờ cũng có chuyện không vừa ý.
Minh Đang sửng sốt rất lâu, lúng ta lúng túng nói: "Sao bà ấy không mang hết tiền bạc theo?"
"Nàng lo lắng cho ngươi, những thứ này đều làm đồ cưới cho ngươi." La Phu nhân thầm than, tấm lòng người mẹ trong thiên hạ, chỉ cần vì hài tử của mình thì cái gì cũng có thể làm: "Vì có thể bảo vệ ngươi tốt hơn, nàng ấy liền chia sản nghiệp thành hai phần, một phần để cho ta bảo quản, một phần để cho A Lan sử sụng để giúp đỡ con. Dù sao có một vài thời điểm, ta không tiện ra mặt." Chu đáo như vậy!
"Nàng..." Mũi Minh Đang ê ẩm, hốc mắt nóng lên.
La Phu nhân vỗ nhẹ bờ vai nàng: "Cho nên con đừng hận nàng, nàng hao tổn rất nhiều tâm trí vì con." Mấy năm nay đứa nhỏ này ngoài miệng chẳng quan tâm, nhưng trong lòng nàng vẫn có khúc mắc.
"Con không có." Minh Đang cúi đầu lặng lẽ lau đi nước mắt đang rơi xuống.
"Con là đứa bé hiểu chuyện, đương nhiên sẽ không như vậy, nghĩa phụ con bảo ta thêm đồ cưới cho con." La Phu nhân nhìn toàn bộ mọi chuyện ở trong mắt, lại ra vẻ như không thấy: "Ta nghĩ, quần áo trang sức gì đó, Phúc vương gia đều đã chuẩn bị cho con rồi, ta liền chuyển hai cửa hàng ở trên đường Chu Tước và mười khoảnh núi ở huyện Thanh Viễn kia cho ngươi."
Vốn La lão gia định đưa ít tranh chữ cổ, nhưng sau khi nhìn đến đồ do Phúc vương gia đưa tới, cái gì cũng có. Cho nên không cần thiết nhiều hơn hoặc là ít hơn vài món đồ, cho nên đã sửa lại ý định.
Minh Đang hoảng sợ: "Nương, ta không thể nhận, cái này quá quý trọng."
Này đường Chu Tước là chỗ phồn hoa nhất ở kinh thành, tấc đất tấc vàng, giá của một cửa tiệm hơn một vạn lượng bạc. Hơn nữa còn là có tiền mà không mua được, một cửa hàng cũng khó cầu.
Hai cửa hàng, coi như bản thân mình không biết buôn bán, chỉ cần cho thuê, một năm có thể thu về hơn một vạn lượng bạc. Quá đáng giá, nàng không thể nhận, dù sao nàng cũng không phải nữ tử thân sinh của La gia, sao có thể thoải mái yên tâm nhận phần đồ cưới này được.
"Đứa ngốc, con là nữ nhi của ta, nương cho con gái mình ít đồ cưới, làm con sao có thể không nhận?" La Phu nhân vỗ tay nàng, cười nói: "Hơn nữa nghĩa phụ của con cũng đồng ý. Tuy con không thiếu mấy thứ này, nhưng đây là tâm ý của chúng ta."
Lần này lão gia coi trọng việc này khiến cho bà rất giật mình. Lão gia luôn luôn mặc kệ việc trong nhà lại bỏ ra một canh giờ thảo luận việc này cùng bà, hơn nữa còn cùng bà tuyển phần sản nghiệp này. Thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng được, nhưng mà, nếu lão gia cũng đã nói như vậy, đương nhiên bà cũng thay mặt Minh Đang nhận.
Lý do của La phu nhân làm cho Minh Đang không có cách nào từ chối, cảm động nói: "Cảm ơn nương."