Bỏ Ta Còn Ai

Chương 72 : Lão ma ma (2)

Ngày đăng: 13:50 19/04/20


Cha con Dịch gia nhanh chóng chạy tới, cúi đầu thỉnh an không dám lên tiếng. Bọn họ chỉ nghe được người dẫn đường nói qua một câu, cũng không biết rõ tình huống cụ thể.



Minh Đang nhanh chóng nói hết mọi chuyện, nói cả lời vừa rồi của Dịch ma ma. Kết thúc còn nói thêm: "Vốn loại chuyện này không phải do ta quản, nhưng đã cầu đến trước mặt ta, thì ta cũng không thể từ chối. Các ngươi thấy chuyện này thế nào?"



Dịch ma ma tìm tới nàng, mục đích lớn nhất là ép Hồng Thược phải cúi đầu. Minh Đang không đồng ý cũng không thích điều đó, đành phải đích thân quan tâm đến chuyện này.



Trên đầu Dịch Phác chảy ra mồ hôi lạnh, từng giọt rơi trên mặt đất: "Bẩm tiểu thư, là do phu nhân của nô tài quá mức nóng vội. Kỳ thật loại chuyện này không thể gấp gáp được, tình cảm của phu thê nhi tử của nô tài rất tốt, vẫn nên thuận theo tự nhiên."



Trong lòng không ngừng mắng thầm thê tử mình không hiểu chuyện, sao có thể lôi chuyện gia sự đến trước mặt tiểu thư? Thê tử chỉ ở trong nhà lo chuyện sổ sách nên không biết tình hình bên ngoài. Ông ta là người thường xuyên đi lạị ở bên ngoài, lại vô cũng rõ ràng.



Vị tiểu thư này là người mà đến lão gia cũng không dám đắc tội, không phải là những tiểu thư thứ xuất có thể so sánh? Nếu đắc tội nàng, cả Dịch gia sẽ chịu phiền toái lớn.



Nói thật, ông cũng khá hài lòng với người con dâu này, thông minh chịu khó lại hiếu thuận. Hơn nữa còn là nha hoàn bên người tiểu thư trước kia, nếu nói ra thì cũng có chút thể diện.



Minh Đang vừa ý gật đầu, coi như ông ta thông tình đạt lý: "Dịch Phàm thì sao?" Suy nghĩ của hắn là quan trọng nhất,nếu hắn cũng nghĩ giống nương hắn, vậy thì không tốt.



Dịch Phàm không dám ngẩng đầu: "Bẩm tiểu thư, tiểu nhân cũng nghĩ giống phụ thân của tiểu nhân." Nương hắn cũng quá vội vàng, không phải đã nói qua với nàng sao? Làm sao vẫn hành động như vậy? Hắn còn chưa vội, nàng vội cái gì?



"Tiểu thư, người đừng nghe bọn họ, đây là chuyện của nữ nhân, có hỏi bọn hắn cũng không có tác dụng." Dịch ma ma khẩn trương, bất chấp mọi thứ khác, kêu lên: "Bọn họ cũng rất muốn có hài tử, nhưng..." Nhìn thấy trượng phu liều mạng nháy mắt, giọng nói cũng nhỏ dần.



Việc vô lễ chen ngàng như vậy khiến cho Minh Đang tức giận, ép hỏi: "Nhưng cái gì? Sợ ta không nói đạo lý, cố gắng làm chỗ dựa cho Hồng Thược sao?" Giọng nói lạnh xuống vài độ.



"Tiểu thư." Dịch ma ma không biết làm sao. Vị tiểu thư vừa nãy còn ôn hòa sao đã biến thành như vậy?



"Dịch ma ma, có vẻ ngươi không hiểu rõ tính cách của ta." Mắt Minh Đang nhìn chằm chằm vào bà ta, ánh nhìn chăm chú khiến trong lòng bà ta sợ hãi, lúc này mới nói: "Từ trước đến nay ta là người cực kỳ bao che khuyết điểm, Hồng Thược đi theo ta đã nhiều năm, bảo vệ ta, nàng chịu rất nhiều ủy khuất thay ta... Cho nên nàng, ta quyết định bảo hộ. Ta không cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt nàng."



Trước mặt mọi người, nàng không hề cố kỵ nói ra những lời này, nàng cứ giúp người thân, không giúp cái đúng, bọn họ định làm như thế nào? Hơn nữa bọn họ cũng đâu có đúng?


Mạc Phượng kinh ngạc mở to hai mắt: " Sao muội muội lại có thể nghĩ như vậy? Trách nhiệm của nữ nhân là khai chi tán diệp cho phu gia (gia đình nhà chồng), nếu bản thân mình không làm được thì phải an bài người khác làm." (*khai chi tán diệp: sinh con, chăm sóc con cái, mở rộng đời sau.”



Minh Đang nghe vậy trong lòng có chút không thoải mái, nhưng cũng không nói cái gì, chỉ thản nhiên nói: "Nhị tẩu, tính tình của mỗi người là khác nhau, Hồng Thược là người không thể chấp nhận cho trượng phu ôm ấp nữ nhân khác."



"Muội muội cũng là nghĩ như vậy?" Mạc Phượng cảm thấy hứng thú với suy nghĩ của nàng.



Minh Đang kiên định gật đầu: "Đúng, phu quân của ta nhất định không thể phân cho người khác, hoặc là có được toàn bộ, hoặc là buông tha tất cả." Tính cách của nàng sinh ra là người quyết tuyệt (kiên quyết + tuyệt tình) như vậy, người nào cũng không thay đổi. Nếu sau khi đại hôn, Vân Lam dám làm loạn, nàng sẽ thịt hắn.



Trong lòng nàng có chút hoài nghi: Có lẽ Hồng Thược và Bích Liên không tự chủ bị ảnh hưởng của nàng, chỉ vì trước kia nàng thường xuyên trào phúng loại chuyện như vậy. Nghe nhiều cũng sẽ sinh ra sự bài xích đối với loại chuyện này.



"Ý nghĩ này rất đặc biệt." Mạc Phượng không biết nói như thế nào, trong lòng lo lắng, hâm mộ còn có một chút ghen tị không nói thành lời.



Minh Đang thản nhiên cười: "Đời người ngắn ngủn vài chục năm, ta chỉ muốn sống theo tâm ý của mình. Cuộc sống ủy khuất cầu toàn không phải là cuộc sống mà ta muốn."



Mạc Phượng từ nhỏ chịu giáo dục khiến nàng không có cách nào đồng ý quan điểm này của Minh Đang: "Nhưng mà nữ nhân luôn luôn sống phụ thuộc vào nam nhân, nam nhân mới là bầu trời của chúng ta."



Từ đời tổ mẫu của nàng đến mẫu thân nàng, đều là như vậy. Phụng dưỡng cha mẹ chồng, hầu hạ phu quân, đối xử tử tế với thiếp thất, yêu quý con vợ lẽ. Cho dù trong lòng không nguyện ý nhưng trên mặt vẫn phải làm chu toàn, tuyệt đối không được để cho người ta bắt được lỗi.



"Phu thê là do hai bên ủng hộ lẫn nhau, sống dựa vào nhau, an ủi cho nhau, cùng nhau đi hết một đời, không thể nói là ai phụ thuộc vào ai." Lúc này, Minh Đang lại cảm thấy có chút may mắn từ nhỏ không ai quản giáo mình, cũng không ai nhét mấy thứ này vào trong đầu nàng.



Mạc Phượng sửng sốt một lúc lâu: "Phúc vương gia biết suy nghĩ của ngươi sao? Hắn có thể tiếp nhận suy nghĩ trái ngược với đạo lý của ngươi sao?" Nữ tử tươi đẹp vui vẻ như ánh mặt trời như vậy, thật sự khiến người ta đỏ mắt, chắc hẳn trong lòng phu quân cũng có nàng ấy? Ánh mắt hắn nhìn Minh Đang có chút khác biệt, từ nhỏ đã khác biệt rồi. Hắn chưa từng sử dụng ánh mắt như vậy nhìn bản thân nàng, không có lấy một lần.



"Hắn biết." Minh Đang tươi cười ngọt ngào. Hắn không chỉ có biết, mà lại còn tiếp nhận toàn bộ. Cho nên mới có lá thư đó.



Ở trong mắt hắn, nàng là trân bảo, là bảo vật trân quý ở trong sinh mệnh của hắn nhất. Bất luận nàng làm như thế nào, hắn đều đón nhận, đều đồng ý hết.



Mạc Phượng vẫn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình. Cha mẹ chồng cũng không quá khó sống chung, phu thê tương kính như tân, hài tử đáng yêu. Nhưng nhìn nụ cười rực rỡ của Minh Đang, nàng ẩn ẩn nổi lên một tia hâm mộ.