Bỏ Ta Còn Ai
Chương 80 : Dạo chơi công viên (2)
Ngày đăng: 13:50 19/04/20
Vân Lam nghe được hoàng thượng vẫn còn chưa nói hết lời: "Ý của hoàng huynh"
Hoàng thượng lén nói chuyện với hắn, cho tới bây giờ đều là dụng ngươi ta, không cần trẫm như vậy tự xưng, nghe ra cảm giác cực kỳ thân cận.
Hoàng thượng nhìn về phía xa, vẻ mặt phức tạp khó lường, giọng nói đè xuống rất thấp: "Ta muốn đi Thái Sơn." Chỉ khi nói chuyện cùng Vân Lam, ông còn có thể nói vài câu thật lòng. Bởi vì ông biết hắn là người vô dục vô cầu nhất.
Vân Lam ngẩn người, khuôn mặt giãn ra cười nói: "Rất được, hoàng huynh đã đăng cơ được mười mấy năm, gây dựng đựng được rất chiến tích, bảo vệ quốc thái dân, an mưa thuận gió hoà, đi Thái Sơn phong thiện đúng."
Có thể nói những thế hệ đế vương của Đại Chu triều rất cố chấp về việc đi Thái Sơn phong thiện. Cứ qua vài năm sẽ phải đi một lần. Trong cuộc đời của hoàng đế khai quốc, Tắc Thiên hoàng đi tận liền đi năm lần. Mà Huyền Chính đế vẫn chưa từng đi một lần, chỉ sợ việc này đè ép ở trong lòng hoàng huynh đã nhiều năm rồi.
Mắt hoàng thượng sáng rực lên, khóe miệng lộ ra một ý cười khó phát hiện: "Ngươi thật sự cũng nghĩ như vậy?" Vẫn là huynh đệ nhà mình hiểu ý nhất. Cho dù hắn không ở triều đình nhưng vẫn ở bên cạnh ông mà không cần lý do.
Đám lão cũ kỹ ở trong triều chỉ biết trăm phương nghìn kế ngăn cản ông, nói cái gì mà việc này sẽ làm hao tài tốn của. Ông là chúa tể của đế quốc này, chẳng lẽ còn không có sự tự do đó sao?
"Dĩ nhiên rồi." Trong mắt Vân Lam tràn đầy sự ủng hộ, "Hoàng huynh không cần suy nghĩ băn khoăn nhiều, có thể duy trì một quốc gia được thái bình thịnh thế, cũng là chuyện rất khó."
Từ sau khi diễn ra mười mấy năm cung biến, âm thanh phản đối ở trong triều luôn không dừng ở bên tai, tất cả mọi người đều cho rằng đế vị của Huyền Chính đế là do cướp đoạt mới có. Hai năm qua dưới sự chèn ép của Huyền Chính đế, thế lực phản đối dần dần giảm xuống. Dân chúng cũng dần quên đi chuyện của quá khứ, không ai nhắc đến nữa.
Huống chi đương kim hoàng thượng là người cần cù chăm chỉ, lòng ôm chí lớn, là một hoàng đế tốt. Dưới sự cai trị của ông, cuộc sống của dân chúng từ từ chuyển biến tốt đẹp hơn, thiên hạ thái bình, thì càng không có ai lại đi nói lung tung.
"Tốt tốt." Hoàng thượng vỗ bờ vai của hắn, rất là vui mừng: "Ta biết ngươi là tri kỉ của ta. Mấy năm nay ta quản lý rất tốt giang sơn do phụ hoàng lưu lại, làm cho nó càng ngày càng rực rỡ. Ta nghĩ phụ hoàng ở dưới đất mà biết được chắc chắn sẽ rất là vui vẻ."
Không dám nói cái khác, tối thiểu cách quản lý của ông vẫn rất được lòng người.
"Đúng vậy, giang sơn có được người kế tục, đương nhiên phụ hoàng sẽ rất vui sướng." Vân Lam cười nói, thật ra trí nhớ về phụ hoàng, hắn không hề nhớ được, chỉ nhớ ông ấy là một người cực kỳ nghiêm túc.
Hai huynh đệ nói chuyện rất hợp ý, tính cách hợp nhau, trong lòng hoàng thượng rất thích thú. Ông nhìn quanh bốn phía đã không có người, quân lính bảo vệ cũng đứng rất xa, nhỏ giọng nói: "Nhưng lúc ta rời đi, cần phải có người canh giữ ở kinh thành. Ngươi xem người nào thì thích hợp?"
Trong lòng Vân Lam chấn động, canh giữ kinh thành? Chỉ sợ cái này chính là nhiệm vụ của thái tử tương lai, chẳng lẽ hoàng huynh... Thôi không nghĩ thêm nữa, hắn chỉ là cười nhạt nói: "Trong lòng hoàng huynh cũng đã có người để chọn, cớ gì còn hỏi lại ta?"
"Các ngươi cứ ai đi đường nấy, không cần phải hành động cùng nhau." Minh Đang khó hiểu mấy người này, chẳng lẽ ăn no rồi rảnh quá? Chuyện đơn giản như vậy có cái gì phải tranh chấp?
Vừa rồi khi ở trước mặt hoàng thượng thì bày ra một mặt dịu dàng rộng lượng, sao bây gi không tiếp tục làm như thế? Đấu võ mồm như vậy thì có gì tốt?
Hhai nữ nhân kia không hẹn mà cùng nói: "Vậy hoàng thẩm sẽ đi cùng người nào?" Hai ánh mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Minh Đang thật sự không biết nói gì, tranh đoạt lúc lâu như vậy hóa ra là vì cái này, trời ạ, đúng là nữ nhân nhàm chán.
Tấn vương phi chủ động giải vây, nói: "Hoàng thẩm, không bằng ta để bồi tẩu tử ở trong này ngồi một chút, hoàng thẩm là nữ chủ nhân nên bồi đệ muội đi dạo trong hoa viên một chút."
Ngụy Vương là con cả, Tấn vương là thứ tử dòng chính, Yến vương là lão tứ còn thứ, trung gian còn có một hoàng tử chết non.
"Như vậy cũng được." Dĩ nhiên Minh Đang sẽ thuận theo sườn núi mà đi xuốngếp xuống. Trong lòng lại thầm hạ quyết tâm: Lần sau nàng sẽ không làm kiểu tụ hội như thế này nữa. Phiền chết người.
Khang Vận thấy mình được chiếm thượng phong, mặt mày hớn hở đắc ý dương dương. Sắc mặt Mai Nghi Nhã rất khó coi, nhưng cũng không thể phản bác, chỉ có thể ngậm miệng hờn dỗi.
Minh Đang làm như không thấy, chỉ dặn dò nha hoàn hầu hạ đám người Tấn vương phi thật tốt, đứng dậy mang theo Khang Vận đi hoa viên.
"Đệ muội, vì sao ngươi lại giúp nàng?" Bị giữ ngồi lại, Mai Nghi Nhã càng nghĩ càng không cam lòng: "Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc trí của nàng khiến cho người ta cảm thấy tức giận."
Tấn vương phi cười ôn nhu, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Phụ hoàng vẫn còn ở trong này, nếu để hắn nghe được thì còn ra thể thống gì?"
Mai Nghi Nhã biến sắc, giọng nói đè thấp xuống: "Chúng ta cũng không làm gì, chỉ nói vài câu vui đùa." Trong lòng có chút kinh hoảng, nếu việc này truyền đến trong tai của hoàng thượng, ông có thể suy nghĩ nhiều hay không?
Tấn vương phi nhìn bộ dáng khẩu thị tâm phi* của nàng, giả vờ không nhìn thấy: "Như thế thì tốt nhất." Nếu sợ, thì sao không nhìn cơn giận vào trong miệng được? Nhanh mồm nhanh miệng trong một lúc, hành động lại theo cảm tình sẽ không được chỗ gì tốt, cớ sao phải thế? (*nói một đằng, nghĩ một nẻo)
Mai Nghi Nhã lấy lại được bình tĩnh, mắt đảo tròn: "Ngươi cảm thấy được hoàng thẩm là người như thế nào?Dường như nàng không dễ thân cận." Trên mặt lại treo nụ cười, khinh thường, không có ý tốt.