Bỏ Ta Còn Ai

Chương 81 : Dạo chơi công viên (2)

Ngày đăng: 13:50 19/04/20


Vẻ mặt Tấn vương phi không biến đổi, thản nhiên nói: "Ngươi đã suy nghĩ nhiều, nàng chỉ không biết cách giao tiếp thôi."



"Là sao?" Sắc mặt Mai Nghi Nhã không thể nén một tia ghen tỵ xuống, giọng nói khinh bỉ: "Nhưng nàng ta có số mệnh thật tốt, một nữ nhân xuất thân từ gia đình đã bị sụp đổ, lại còn có thể gả cho Phúc vương điện hạ tôn quý nhất trong hoàng thất."



Thái độ này, vẻ mặt này, giọng nói này so với vừa nãy giống như hai người khác nhau. Nếu Minh Đang nhìn thấy, chắc chắn sẽ tưởng rằng mình nhận sai người.



"Tẩu tử, về sau những lời này đừng nói ra, nếu để cho người ta nghe thấy sẽ gặp được phiền toái lớn." Tấn vương phi vô thanh thở dài: "Nàng đã là Phúc vương phi, phụ hoàng mẫu hậu cũng tán thành nàng." Ai, đây cũng là một kẻ ngốc, đã thành sự thực rồi còn luẩn quẩn trong lòng làm cái gì.



Vẻ mặt Mai Nghi Nhã biến đổi, cười làm hòa, nói: "Ta cũng không ý gì khác, chỉ có chút hâm mộ với nàng thôi."



Tấn vương phi hiểu ý cười cười, cũng không vạch trần nàng: "Việc hôn nhân của trưởng tỷ (chị cả) nhà ngươi được quyết định rồi sao?"



Vẻ mặt Mai Nghi Nhã phức tạp khó hiểu: "Gia phụ gia mẫu (cha mẹ) ta còn đang từ từ chọn, nhưng mà do nàng cố chấp." Bởi vì nàng được gả vào hoàng gia, thứ tự xuất giá không cần phải xem trọng. Đối với Mai gia mà nói, trong nhà có người xuất giá vào vương phủ, đó là vinh quang rất lớn. Toàn bộ mọi thứ đều phải nhường đường.



Trong long Tấn vương phi càm thấy buồn cười, ngoài miệng lại khuyên nhủ: "Có một số việc vẫn nên nghĩ thoáng hơn một chút, nếu không sẽ không tốt cho nàng." Cố chấp? Nói thật dễ nghe.



"Làm sao ta không rõ đạo lý này, nhưng nàng lại không nghe khuyên bảo, còn biện pháp nào đâu." Mai Nghi Nhã thở dài một tiếng, bỗng nhiên vẻ mặt khẽ động: "Nếu như ta cầu xin với hoàng thẩm, ngươi xem việc này có thể thành không?"



"Việc này khó mà nói." Trong mắt Tấn vương phi hiện lên một tia sáng, rất nhanh lại che đi.



Minh Đang đi cùng Khang Vận trên đường mòn trong hoa viên.



Khang Vận tươi cười rạng rỡ, mặt mày hớn hở: "Hoàng thẩm, nơi này thật sự xinh đẹp, về sau ta có thể thường đến không?"



"Đương nhiên." Minh Đang không biết nói cái gì cho phải, bộ dáng tiểu cô nương khờ dại là để cho nàng xem sao? Tuy tuổi của nàng còn nhỏ, nhưng đầu óc không ngu ngốc.



Khang Vận lôi kéo ống tay áo của nàng, gắt giọng nói: "Người cũng không được chê cười ta." Giống như một hài từ làm nũng với trưởng bối của mình.



Đầu Minh Đang đầy hắc tuyến, miễn cưỡng cười nói: "Không có." Trong lòng thầm kêu: Tỷ tỷ, ngươi còn lớn tuổi hơn so với ta, lại nói mấy lời này khiến cho người ta cảm thấy nổi da gà.



Nghe nàng chít chít méo mó không ngừng bố trí Mai Nghi Nhã, Minh Đang cảm thấy rất phiền toái mà không biết nói cái gì, chỉ có thể coi như vào tai này ra tai khác.




Khang Vận nghe hiểu được ý của nàng, cũng không dám miễn cưỡng: "Mặc kệ như thế nào, ta vẫn muốn cám ơn hoàng thẩm đã giúp ta khám bệnh và nhắc nhở." Nàng ta đứng dậy muốn hành lễ cảm ơn, nhưng do trong lòng nàng ta quá lộn xộn nên động tác quá mạnh, thuyền bị dao động lớn, cả người nàng ta lung lay sắp đổ, đứng không vững.



Trong lòng Thúy Vân khẩn trương, bổ nhào qua muốn đỡ Khang Vận. Nhưng nàng ta đã quên bọn họ đang ở trên thuyền, địa phương có hạn, hành động quá mạnh, trái lại đẩy Khang Vận ra ngoài.



Thúy Vân ngây ngẩn cả người, sắc mặt trắng bệch, vội vàng nhảy vào trong sông để cứu người.



Mọi việc phát sinh quá bất ngờ, khiến người khác không kịp phòng tránh. Minh Đang sững sờ nhìn hai người đang liều mạng vùng vẫy trên sông, hai mắt đen xì lại, rõ ràng hai người này đều không biết bơi.



Minh Đang thầm kêu: Xui xẻo, nàng cũng không biết bơi. Làm sao bây giờ? Há mồm kêu to: "Cứu mạng, cứu mạng." Bình thường chung quanh đều có người, nhưng thời điểm nguy hiểm này, lại không có ai xuất hiện. Gấp chết người!



Nàng không chỉ có liều mạng réo người, trong đầu nhanh chóng xem xét chung quanh, nhìn xem có cái gì có thể giúp đỡ hay không?



Linh Lung gấp đến mức mồ hôi đầy đầu, nàng cũng không biết bơi. Nếu Yến vương phi xảy ra chuyện ở trong phủ của các nàng, vậy thì toi rồi. Đến lúc đó sẽ phải chịu tội.



Trong lòng vừa sốt ruột vừa hận mấy cái nha hoàn kia muốn chết? Trong thời khắc mấu chốt như vậy lại không thấy một bóng người. Yến vương phi này còn muốn tăng thêm loạn làm cái gì? Đang yên lành lại muốn đi du thuyền. Xem đi, xảy ra chuyện rồi đó.



Trong suy nghĩ của Minh Đang nhanh chóng, một chưởng vỗ lên vai của thuyền nương: "Nhanh, mau chèo đến chỗ đó để cứu các nàng."



Thuyền nương đãvsớm bị dọa ngốc, tay chân như nhũn ra, căn bản không biết phản ứng như thế nào. Thân thể run rẩy sắp ngất. Những người này đều là quý nhân, xảy ra chuyện ở trên thuyền của nàng, nàng có thể còn sống sao?



Minh Đang thầm mắng đồ bất tài, một nhát liền cướp đi mái chèo trong tay của nàng ta, liều mạng chèo, nhưng căn bản là nàng không nắm được lực, không thể chèo được thuyền. Nhìn nhìn khoảng cách dường như với tới được đến chỗ Khang Vận, nàng vội vàng vươn ra mái chèo qua đó: "Nhanh bắt lấy."



Khang Vận bối rối không biết làm sao, tay chân múa may loạn xạ, lặn ngụp ở trong nước, đã uống vào mấy ngụm nước sông. Nghe nàng nói vậy, giống như gặp được cứu tinh, duỗi tay dùng hết sức lực toàn thân, hai tay bắt được mái chèo.



"Đừng khẩn trương, cầm được thì đừng buông..." Minh Đang kêu to.



Lời nói chưa dứt: "Ùm." Một tiếng, lực đạo của đối phương quá lớn, lại kéo cả Minh Đang xuống nước.



"Vương phi." Linh Lung quá sợ hãi, trong đầu trống rỗng, bất chấp mọi thứ nhảy xuống theo. Chỉ còn lại thuyền nương kêu cứu mạng xé vỡ cổ họng.