Bỏ Ta Còn Ai
Chương 82 : Giải quyết hậu quả thật tốt
Ngày đăng: 13:50 19/04/20
Vài vị hoàng tử từ từ di dạo, thưởng thức cảnh đẹp, câu được câu không bắt đầu diễn tiết mục huynh đệ như chân tay.
Con mắt của Yến vương xoay xoay, cười nói: "Nhị ca, người nói tại sao đang yên lành phụ hoàng lại muốn đến đây?"
Phụ hoàng rất ít khi ra cung, trừ khi đó là tình huống đặc biệt, bình thường đều triệu người khác vào cung để gặp. Ông thường nói tấm thân nghìn vàng của ông cần phải cẩn thận. Nhưng lần này không phải lễ cũng không tết, nói là đến xem náo nhiệt nhưng tất cả mọi chuyện đều làm người ta cảm thấy kỳ lạ.
Lý Tiêu nhướng mày, mặt không biến đổi, nói: "Tứ đệ nói gì vậy, phụ hoàng ra cung để giải sầu, cũng là chuyện rất bình thường."
Yến vương thầm mắng hắn là kẻ khôn lỏi, đề phòng rất cẩn thận: "Thật vậy chăng? Sao ta lại cảm thấy lão nhân gia người đang có chuyện gì đó?"
Đã sớm biết rằng hành động lời nói của nhị hoàng huynh này đều rất có chừng mực, không có cách nào khiến hắn nói lung tung cái gì . Nhưng hắn (yến vương) không tin hắn (Lý Tiêu) có thể vĩnh viễn luôn bình tĩnh, không nóng không vội như vậy, luôn mang bộ dáng không hề hứng thú với ngôi vị hoàng đế. Định lừa ai thế? Cái ghế kia ai chẳng muốn có, nhưng Yến Vương là thế lực yếu nhất trong những hoàng tử có khả năng được truyền ngôi khác. Hắn vừa không phải đích tử (con của chính phi), vừa không phải là trưởng tử, chỉ có nghĩ đường tắt khác.
"Ngươi suy nghĩ quá nhiều." Lý Tiêu không thèm để ý đến hắn ta đang suy nghĩ cái gì, hắn không muốn tiếp tục xoay quanh cái đề tài này. Bất kể phụ hoàng có tính toán gì hay không cũng không đến lượt mấy người bọn họ suy đoán. Không tranh tức có tranh, những lời này hắn hiểu.
Bọn hắn chuyện qua chuyện lại nói rất náo nhiệt, bỗng nhiên Ngụy Vương nghiêng tai lắng nghe: "Này? Các ngươi có nghe được thanh âm gì hay không? Hình như có người đang kêu hô cứu mạng."
Khóe miệng Yến vương nhếch lên, lại dấu ngay đi lập tức, vẻ mặt giả bộ sốt ruột: "Chúng ta đi tìm xem." Trong lòng hắn ta có tia hy vọng ẩn giấu, hi vọng trong Phúc Vương Phủ xảy ra chuyện lớn gì hoặc có chuyện gièm pha gì. Thừa dịp phụ hoàng ở trong này, để cho ông cũng nhìn thấy, người huynh đệ ông cưng chiều nhất cũng không phải đồ tốt gì.
Hắn ta cũng không dám đắc tội vị hoàng thúc này, chỉ liều mạng giả vờ đối xử tốt với vị hoàng thúc này nhằm chiếm được niềm vui của phụ hoàng. Nhưng người ta luôn luôn nhàn nhạt, đối xử bình đẳng với tất cả mọi người. Điều này làm cho hắn ta vô cùng tức giận. Nhìn cách phụ hoàng đối xử với hắn, hắn ta vừa ghen tị lại không ngừng hâm mộ.
Lý Tiêu nhíu hai hang lông mày, không để ý đến hai người này, dẫn thị vệ nhanh chóng đi đến chỗ có tiếng kêu. Hai người khác liếc nhau, không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Gặp được thị vệ đến đầu tiên, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Tầm mắt nhìn thấy mấy người đang ngụp lặn ở trong nước đến, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Thuyền nương thấy mấy người này giống như nhìn thấy cứu tinh, hô lớn: "Các ngươi tới rất đúng lúc, nhanh tới cứu người, vương phi nhà ta rơi xuống nước, Yến vương phi cũng rơi xuống nước rồi."
Lần này Tấn vương phi thành nhân vật chính được mọi người nhìn chăm chú. Ánh mắt của các nữ nhân tràn đầy hâm mộ ghen tị, vẻ mặt của các nam nhân trêu ghẹo, làm Tấn vương phi đứng ngồi không yên, trong lòng trào lên một tia ngọt ngào, xóa đi chút nghi ngờ trước kia. Tự mình cười thầm bản thân suy nghĩ nhiều. Lúc trước mắt nàng có chút hâm mộ bản kinh thư này, không ngở hắn lại ghi nhớ ở trong lòng, xin sách cho nàng. Còn cái gì có thể so sánh được với phần tình cảm này?!
Từ nay về sau, không chỉ có nữ nhân trong phủ không dám quấy rối, đến ngay cả vài vị nương nương trong cung cũng không dám coi thường nàng.
Vẫn ngồi ở trong góc, Lý Hữu liền chạy đến, ôm chân Vân Lam, ngẩng đầu nói: "Hoàng thúc, ta có thể đi nhìn hoàng thẩm không?"
Vân Lam ôm lấy hắn: "Hoàng thẩm vừa đi nghỉ, để lần sau đi."
Lý Hữu nháy mắt, chớp chớp, lấy một cái bùa màu vàng từ trong cổ ra: "Vậy ta tặng cái bùa này cho nàng, nó sẽ phù hộ cho nàng."
Trong lòng Vân Lam có chút cảm động: "Để Hữu Nhi giữ lấy, đây là thứ do chính tay hoàng hậu nương nương cầu cho ngươi, tặng người sẽ không tốt." Có lẽ tiểu hài tử đơn thuần nên mới nhiệt tình.
"Cũng đúng..." Lý Hữu có chút do dự, cái này đúng là do hoàng hậu cầu xin để phù hộ hắn được tráng kiện an khang.
Vân Lam sờ đầu của hắn: "Hoàng thúc sẽ dẫn hoàng thẩm đi cầu xin, để phù hộ nàng được bình an."
"Hoàng thẩm thật sự không có việc gì sao?" Lý Hữu vẫn cảm thấy lo lắng, hắn không có thấy tận mắt nhìn thấy hoàng thẩm rơi xuống nước, nhưng nghe mọi người nói cảnh tượng đó rất đáng sợ.
"Không có việc gì, hoàng thẩm ngươi là nữ tử dũng cảm nhất, kiên cường nhất trên đời này. Chút việc nhỏ này không dọa được nàng, ngủ một giấc là tốt rồi." Vân Lam không hề bủn xỉn từ ngữ khen ngợi thê tử.
Lý Hữu rốt cục cũng yên tâm, thè lưỡi, nghịch ngợm cười nói: "Làm điệt nhi bị dọa.”
"Hữu nhi đúng là một đứa bé ngoan." Vân Lam hạ quyết tâm, về sau hắn sẽ quan tâm đến đứa bé này nhiều hơn chút.
Hắn biết tuy Lý Hữu dược nuôi dưỡng ở trong cung của hoàng hậu, nhưng dù sao cũng không phải con trai ruột của hoàng hậu, chẳng qua chỉ vì sĩ diện nên mới nuôi dưỡng mà thôi. Trước kia hắn cũng chỉ mở con mắt nhắm con mắt, không thích quản chuyện này. Dù sao hắn và hoàng hậu có tình cảm rất là thâm hậu.