Bỏ Ta Còn Ai

Chương 83 : Nữ nhân đưa đến cửa (1)

Ngày đăng: 13:50 19/04/20


Vân Lam cười khổ nói: "Hoàng huynh, vốn mời người đến để giải sầu, nhưng lại xảy ra chuyện như vậy, thật sự xin lỗi."



Hoàng thượng không chấp nhận cách nói của hắn: "Chúng ta là người một nhà, cần gì phải nói những lời khách sáo như thế?" Cũng không phải là lỗi của hắn, toàn là do bọn trẻ nháo loạn tạo ra.



Ông bảo mấy đứa con trai và con dâu trở về trước, nói chuyện một lúc lâu với Vân Lam ở trong thư phòng, rồi mới thỏa mãn rời đi.



Các hoàng tử đều phái ra cơ sở ngầm muốn nghe ngóng một ít tin tức, nhưng không có kết quả gì, chỉ có thể buông tha.



Hơn nửa tháng sau, Huyền Chính đế đột nhiên hạ chỉ muốn đi Thái Sơn để phong thiện. Một đạo chỉ ý này làm quan lại đến người dân đều chấn động, đủ các kiểu phản ứng xuất hiện. Ca ngợi cũng có, hết sức phản đối cũng có. (*phong thiện: chỉ việc vua chúa thời xưa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất)



Hoàng thượng cũng không để ý đến sự khuyên can của các đại thần, kiên trì giữ ý kiến của mình. Đồng thời chỉ rõ ba vị hoàng tử ở lại chấn giữ kinh thành, cùng nhau quản lý công việc triều đình, lưu lại La thần tướng để trợ giúp. Chỉ dẫn theo hoàng hậu, các hoàng tử còn nhỏ tuổi và văn võ bá quan còn lại chậm rãi xuôi về phía nam.



Cảnh tượng đó Minh Đang không được tận mắt trông thấy, nàng luôn luôn tĩnh dưỡng ở trong phủ, không hề bước ra khỏi cổng nửa bước, chỉ được nghe Vân Lam kể lại chi tiết.



Từ sau khi rơi xuống nước, Vân Lam không dám cách nàng dù chỉ nửa bước, lúc nào cũng dính cùng nàng ở một chỗ. Đến ngay cả việc chào tạm biệt với hoàng thượng cũng chỉ vội vàng đến, lại vội vàng về. Trước sau cũng chỉ mất một canh giờ.



Sau khi Hoàng thượng rời kinh, vài vị hoàng tử đều đến cửa xinh gặp, nhưng tất cả đều bị cự tuyệt, không gặp.



Vân Lam mang theo thê tử đến biệt viện ngoài thành sống vài ngày, nơi này vô cùng yên tĩnh, không bị ai quấy rầy, phong cảnh còn rất tuyệt.



Minh Đang ở đây mấy ngày, tâm trạng rất tốt. Nàng gọi Lan di tới nơi này ở, giải sầu đồng thời nhân cơ hội này xử lý sản nghiệp của mình, nếu không hiểu còn có thể xin chỉ bảo. Dưới sự giúp đỡ của Lan di, nàng rất nhanh hiểu hết được công việc. Giao một phần sản nghiệp khác cho phu thê Bình An quản lý.



Dĩ nhiên Bình An đồng ý nhận lấy. Trước kia hắn là thị vệ bên người Vân Lam, cũng chưa từng quản lý những thư này. Nhưng hắn hơn ở chỗ có trí thông minh lại có kinh nghiệm, giao vào trong tay hắn cũng sẽ không xảy ra việc gì. Bích Liên sinh xong hài tử, cũng có thể giúp đỡ hắn một chút.



Bên người Minh Đang ngoài trừ Linh Lung thì tất cả đều bị đổi hết. Sau lần gặp chuyện không may đó, Vân Lam giận dữ, chải vuốt đám người trong phủ một lần, đây là một cuộc thay máu lớn.



Trước kia tuy hắn biết người trong phủ có mấy kẻ là cơ sở ngầm của những nhà khác, nhưng hắn vẫn giả vờ như không biết. Dù sao mấy người đó hắn đều biết rõ, và cũng không phải là nhân vật quan trong trong vương phủ. Cứ để bọn họ ở đó, bọn họ muốn tìm hiểu thì cũng không được cái gì, tránh cho viêc hắn đổi một lượng người lớn đi, những người đó lại chơi chiêu gì khác, hắn cũng khó lòng đề phòng.



Nhưng hắn tuyệt đối không thể tưởng được, những cơ sở ngầm này ở thời điểm mấu chốt nhất lại gây ra chuyện như vậy, thiếu chút nữa hại đến tính mạng của Minh Đang. Vì thế hắn không thể tiếp tục nuông chiều nữa, xử lý hết tất cả. Làm đám người kia vội vàng cuống quýt một trận.



Cuộc sống gia đình của Minh Đang và Vân Lam tạm ổn, sống rất nhàn nhã. Mỗi ngày ngồi nhìn mây đến mây trôi, rảnh rỗi ngắm hoa nở hoa tàn, chỉ có hai người làm bạn với nhau, vô cùng vui vẻ.



Lúc nghe thấy Ngụy Vương phi cầu kiến (xin gặp mặt), Minh Đang nhíu lông mày, lần này đã là lần thứ ba rồi.




Mai Nghi Nhã cố gắng mỉm cười: "Hoàng thẩm, ta không có ý này. Là..." Lắp bắp một lúc lâu, thật sự nói không nên lời, việc này làm rơi giá trị con người quá lớn rồi.



Mai Nghi Đình thấy thế cắn chặt răng, vẻ mặt dũng cảm, chấp nhận bất cứ giá nào: "Nương nương, ta muốn... Hầu hạ người cùng Vương gia, ta không dám tranh thủ tình cảm với người, chỉ cầu xin lúc người không tiện mà phân ưu cùng người."



Rốt cục Minh Đang chịu không nổi, trong lòng mắng không ngừng: Mẹ nó, chưa từng gắp nữ nhân không biết xấu hổ như . Nàng ta nói rất kín đáo, nhưng có ý nghĩa là, chia một nửa nam nhân của ngươi cho ta.



Minh Đang chưa từng gặp nữ nhân như vậy, trong lòng vô cùng hận nhưng ngại mặt mũi của vương phủ, nên không có mở miệng đuổi các nàng ra ngoài, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân kia, một ngụm liền cự tuyệt: "Điều này không cần, Vương gia nhà ta không thích người khác hầu hạ, hắn thích yên tĩnh."



Nếu nàng đuổi đi, còn không biết nàng ta sẽ náo loạn như thế nào? Người không biết xấu hổ là vô địch, những lời này nửa điểm cũng không sai.



Đến mức này rồi, Mai Nghi Đình cũng không có cố kỵ gì nữa: "Nương nương, sớm hay muộn người cũng phải tìm người hầu hạ cho Vương gia, ta không cần danh phận, chỉ cần có thể được hầu hạ người và Vương gia là cảm thấy mỹ mãn rồi."



"Ai nói ta sẽ tìm người cho hắn?" Minh Đang nhíu mày, vẻ mặt vô cùng ngọt ngào: "Từ ngày hắn và ta thành hôn, hắn đã chủ động nói với ta, lòng dạ của nữ nhân bên ngoài rất biết tính kế, hắn tuyệt không sẽ nhìn đến người khác, bảo ta an tâm." Lời này chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, đứa ngốc cũng có thể nghe hiểu được. Nếu không thừa dịp mà lui ra, nàng ta điên thật rồi.



Trong lòng Mai Nghi Đình chua xót vô cùng, nhưng vẫn cố liều mạng kiềm chế cảm xúc, không ngừng dập đầu thùng thùng, không chịu rời đi: "Nương nương, cầu xin người nể việc ta một lòng say mê, thành toàn cho ta đi, ta sẵn sàng làm trâu làm ngựa, chết cũng không ngừng cho người." Chỉ một lát sau, cái trán liền sưng đỏ một mảng lớn.



Nếu là nữ nhân mềm lòng, chỉ sợ sau khi nghe xong những lời này, thật sự nhận nàng ta rồi. Đáng tiếc Minh Đang lòng dạ không mềm, nàng quan tâm đến người thấu tính đạt lý.



Linh Lung nhìn thấy nương nương nhìn sang mình ám chỉ, đi lên một bước trách mắng: "Câm mồm, gia giáo của Mai gia đâu? Cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi như thế nào vậy? Để cho ngươi không biết liêm sỉ quấn quýt lấy nam nhân như vậy, đúng là quá mất mặt xấu hổ."



Trong lòng Mai Nghi Nhã gấp gáp, sao nữ nhân này cứng mềm cũng không ăn. Trước khi ra cửa, các nàng đều tính hết, dự đoán tất cả các loại phản ứng của nàng , cũng tìm ra biện pháp ứng đối. Nhưng việc nàng vô tình vô nghĩa, không để ý đến tình cảm và thể diện như vậy, thật sự làm người ta không thể lường trước được. Một bụng lửa giận đang không có chỗ phát tiết, đúng lúc lại cơ hội xả giânp, liền lớn tiếng trách móc nói: "Ngươi chỉ là một nô tì chen miệng vào cái gì? Không biết quy củ gì hết?"



Linh Lung không thèm sợ nàng ta, chủ nhân của nàng cũng không phải nàng ta, hơn nữa nữ nhân như vậy nàng cũng không thèm để vào mắt: "Hừm, quy củ Mai gia như thế coi như ta được mở rộng tầm mắt. Ta nên đi khắp các vương phủ để nói những chuyện hôm nay đã được nghe đến nhìn thấy một chút, để cho mọi người bình luận chuyện này một chút, là một tiểu thư khuê tú mà còn hơn cả nữ tử thanh lâu." Vẻ mặt thể hiện sự khinh thường hèn mọn rõ ràng



Mai Nghi Nhã tức đến mức sắc mặt đỏ bừng, ngay cả hạ nhân cũng dám giáo huấn các nàng: "Ngươi... Ngươi thật to gan, dám vu tội cho người trong hoàng thất."



Linh Lung cười tít mắt, cúi người thi lễ, trên mặt lại tràn đầy sự đùa cợt: "Linh Lung không dám, chỉ vì ta chưa từng gặp nữ nhân không biết xấu hổ như vậy, cho nên không nhịn được phải nói vài câu."



Mai Nghi Nhã bị đau tức ngực, ngón tay chỉ vào nàng run rẩy: "Ngươi là thân phận gì mà dám nói với ta như vậy?"



Linh Lung cười nhạo nói: "Tuy ta chỉ là một nô tỳ, nhưng còn hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ." Gì mà vương phi tôn quý? Phi, có nữ tử này làm thê tử, đúng là xui xẻo tám đời.