Bỏ Ta Còn Ai
Chương 84 : Nữ nhân đưa lên cửa (2)
Ngày đăng: 13:50 19/04/20
"Câm mồm." Mặt Mai Nghi Nhã đỏ như màu gan heo, dường như muốn rỉ máu. Cuộc đời của nàng ta vẫn chưa từng chịu qua nhục nhã vô cùng như vậy, bị đứa nha hoàn chê cười như vậy. Nhưng lại không có cách gì với nàng, liền chĩa đầu thương vào Minh Đang: "Hoàng thẩm cứ mặc kệ nàng làm nhục chúng ta như vậy sao?"
Minh Đang không thèm liếc mắt để ý nàng ta: "Có chuyện đó sao? Sao ta không nghe thấy vậy?"
Tức giận cái gì mà tức giận, đều do hai nàng tự làm tự chịu. Làm chuyện không biết xấu hổ như vậy, còn muốn người khác kính trọng nàng ta, thật sự là quá mức buồn cười đó. Muốn diễu võ giương oai trước mặt nàng, đợi kiếp sau nhé.
"Người..." Hai tay Mai Nghi Nhã nắm chặt, tức giận đến mức thân thể không ngừng run rẩy.
Đến lúc này Mai Nghi Nhã cũng thăm dò được điểm mấu chốt của Minh Đang là nơi nào. Nhưng bất kể như thế nào thì nàng ta cũng không muốn buông tha, hạ quyết tâm phải dập nổi dìm thuyền: "Nương nương, ta thực sự thành tầm mà, nhưng người lại sai bảo hạ nhân nhục nhã ta như vậy, ta... ta không muốn sống nữa." Nói xong liền muốn đâm vào cây cột.
"Tỷ tỷ, không nên." Mai Nghi Nhã kinh sợ, xông đến.
Thân thể Bình An nhanh chóng chạy đến ngăn cản, Mai Nghi Đình đụng phải người hắn liền ngã trên mặt đất: "Mai tiểu thư muốn chết thì nên về nhà mình mà tìm chết, đừng dơ cây cột trong vương phủ của chúng ta." Sự khinh thường trong mắt hắn rất nồng đậm, chán ghét vỗ vỗ áo trước ngực: "Thật bẩn."
Minh Đang nhìn trò cười vừa mới xảy ra này, không ngừng cười lạnh. Mềm không được liền dùng cứng rắn? Muốn dùng cái chết để uy hiếp bọn họ? Nàng ta chán sống rồi sao. Loại mặt hàng này còn muốn đi vào vương phủ, đúng là đang nằm mơ. Nữ nhân có thể náo loạn, còn có thể khóc lóc om sòm, lại còn có thể bất chấp mọi giá, đúng là một tai họa. Bất luận ở chỗ nào, đều sẽ làm náo loạn cho tất cả mọi người không được yên ổn. Tuyệt đối không thể để cho nàng ta đi vào vương phủ, nếu không sau này cuộc sống sẽ sống như thế nào?
Mai Nghi Đình ngồi ở dưới đất, không muốn đứng dậy, khóc như hoa lê dưới mưa, thương tâm vô cùng: "Muội muội, ta...cả đời này ta không còn mặt mũi đi gặp người khác, cứ để cho ta chết đi." Vẫn giả vờ làm bộ muốn đâm đầu vào tường.
Trong đầu Mai Nghi Nhã hỗn loạn thành một mảnh rồi nùi, quỳ gối trước mặt Minh Đang không biết phải làm thế náo:"Tỷ tỷ đừng có làm chuyện điên rồ, chúng ta luôn tuân theo lẽ phải, ~~sena~~ diễnđàolêquýđôn~~ ta cũng không tin người của Mai gia chúng ta sẽ không bao giờ để mặc cho người khác bắt nạt." Nàng ta không phục nhìn Minh Đang một cái.
Ôi, còn muốn uy hiếp nàng, Minh Đang nâng cằm lên nhìn các nàng đang náo loạn ở trên mặt đất, vẻ mặt lạnh lung: "Người của Mai gia đúng là rất khá, dưỡng ra được một đôi tỷ muội như hoa giống các ngươi, bội phục bội phục, hôm nào ta cần phải tới cửa xin chỉ giáo một ít."
Mai Nghi Nhã tức giận khó thể bình tĩnh được, nổi giận chỉ vào nàng mắng to: "Ngươi đừng khinh người quá đáng, ta sẽ làm cho tất cả mọi người ở trên đời này biết ngươi là một người đàn bà chanh chua, đến cả một người phụ nữ đáng thương cũng không thể dung được." Lúc này nàng ta không còn dùng từ ngữ tôn xưng gì hết, chỉ hận không thể xông lên cắn nàng một ngụm để có thể giải mối hận trong lòng.
Nữ nhân đáng thương sao? Ở chỗ nào vậy? Chỉ tỷ muội các nàng sao? Nữ nhân hung hăng, tâm cơ thâm trầm như vậy có chỗ nào đáng thương sao?
Chỉ cần dựa vào tỷ tỷ của nàng ta là đại tiểu thư Mai gia, nam nhân để cho nàng ấy chọn có rất nhiều, cớ gì mà phải làm kẻ thấp hèn như nha hoàn.
Mai Nghi Đình sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên cắn chặt răng, trên mặt lộ rõ sự thê lương: "Được, ta viết." Đây là cơ hội duy nhất của nàng ta, nêu bỏ qua sẽ không còn có thêm lần nữa.
"Tỷ, ngươi điên rồi." Mai Nghi Nhã nhìn tỷ tỷ đã bị tẩu hỏa nhập ma*, trợn tròn mắt. Đó là khế ước bán thân, chỉ cần ký vào là sẽ trở thành hạ nhân. Tỷ tỷ của nàng ta đã làm mất hết thể diện của Mai gia và người của Mai gia. Nếu việc này mà truyền ra ngoài, nàng ta còn mặt mũi nào ngồi trên vị trí Ngụy Vương phi? Đường đường vương phi lại có một tỷ tỷ làm hạ nhân? Nàng ấy đang tính toán điều gì vậy? ~~sena~~ diễnđàolêquýđôn~~ (*tẩu hỏa nhập ma: (chữ Hán:走火入魔) là một dạng tai biến trong quá trình tập luyện một phương pháp nào đó không đúng phương pháp khoa học dẫn đến hiện tượng tâm thần hoang tưởng dần dần sẽ trở nên điên dại, đồng thời sức khỏe sẽ giảm sút. Biết thêm thì m.n tra GG ca ca)
Mai Nghi Đình cắn đôi môi đã trở nên trắng bệch, thật sự dùng bút viết khế ước bán thân, tận dưới cùng của trang viết tên của mình xuống.
Nàng ta trực tiếp đưa tờ giấy này cho Vân Lam, hắn không nhận. Bình An đi lên một bước, nhận lấy đưa cho Minh Đang.
Minh Đang không khỏi nhìn nàng ta với cặp mắt khác xưa, đúng là một nữ tử ngoan độc nhất, không hề giữ lại đường sống cho mình. Bất kể dạng nam tử nào, khi nhìn thấy hành động si tình của nàng ta, chỉ sợ đã cảm động đến rối tinh rối mù, sớm muốn ôm nàng ta vào trong lòng, tìm mọi cách để yêu thương. Đáng tiếc nàng ta lại đụng phải nam nhân như Vân Lam, bên ngoài hắn ôn hòa nhưng bên trong là một người kiêu ngạo lại lạnh lùng.
Nếu không phải nhờ hắn gặp được Minh Đang, không chừng hắn sẽ độc thân cả đời.
Nhưng nàng ta càng như vậy, càng không thể để cho nàng ta vào phủ, nếu nàng ta thật sự đi vào vương phủ, sẽ gây ra phiền toái, đoán chừng ngay cả buổi tối lúc chuẩn bị đi ngủ thì nàng cũng không dám ngủ.
Mai Nghi Đình nhìn chằm chằm vào Vân Lam, có sự điên cuồng, được ăn cả ngã về không: “Vương gia, người nói đi, khi nào thì ta có thể vào phủ?"
"Không vội, uống trà trước." Vân Lam thảnh thơi, ra hiệu cho thê tử, bảo nàng yên tâm, đừng nóng giận.
Minh Đang nhìn thấy vậy, có chút tin tưởng, lòng bình tĩnh, cười tít mắt dựa trên bả vai của hắn, ăn điểm tâm do hắn đút cho.
Mai Nghi Đình thấy bộ dáng ân ái của hai phu thê nhà này, nàng ta cảm chỉ thấy rất là chói mắt vô cùng, hận không thể đi lên kéo bọn họ ra, chỉ có thể mệnh lệnh trong lòng của mình bình tĩnh lại, một ngày nào đó, nữ nhân bên canh hắn sẽ trở thành nàng ta: "Trà không cần uống nữa, ta còn muốn về nha thu dọn ít quần áo để, chuẩn bị." trở thành người của Phúc Vương Phủ người.
Một tiếng hét to vang lên: "Ngươi muốn chuẩn bị cái gì?”