Bổ Thiên Ký
Chương 1 : Dốc lạc thần
Ngày đăng: 16:17 30/04/20
Dốc Lạc Thần vốn là một thôn trang nhỏ bình thường sát biên giới phía Tây của nước Đại Sở, lưng dựa vào núi Lạc Thần, đối diện với con sông nhỏ xanh biếc, nằm trên một mảnh đất bằng phẳng có sông
núi vây quanh. Ở đây3có khoảng một trăm hộ gia đình sinh sống tập trung, hầu như đều là những người dân từ vùng đất phía Đông chạy đến đây để tránh loạn sau cuộc chiến tiền triều.
Hiện nay Đại Sở đang bước đầu ổn định tại cuộc, xây dựng một1thiên hạ thái bình, vì vậy Dốc Lạc Thần theo thời gian cũng ngày càng yên ổn trù phú.
Bấy giờ Vinh Tuệ Khanh trên vai khoác một cái gùi nhỏ, vui vẻ cười nói cùng một đám trẻ con trong thôn từ núi Lạc thần đi xuống.3Trong cái gùi đựng đầy quả dại hoa lá mà cô hái được trên núi, trong lòng cô còn đang ôm một chú sóc nhỏ trong lúc vô tình cứu được. Nó lúc đó bị thương do mắc phải bẫy thú, thân thể nhỏ xíu tròn mập3bị kẹp dưới bẫy thú rất to từng bước từng bước một lệ người đến dưới bàn chân của Vinh Tuệ Khanh. Nó ngước đôi mắt đen lay láy nhìn Vinh Tuệ Khanh như đang cầu cứu cô. Vinh Tuệ Khanh trong thấy vậy liền mềm lòng,9bỏ ngoài tai lời khuyên ngăn của chúng bạn đi cùng, bèn xông tới cứu lấy con sóc nhỏ khỏi cái bẫy thú.
Đại Ngưu nhìn chú sóc bé xíu trong lòng của Vinh Tuệ Khanh, cười nói: “Con sóc nhỏ này gầy quá, cùng lắm thì chỉ có thể hầm một nồi lẩu nhỏ thôi.”
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười, vừa định nói gì đó thì cảm thấy con sóc nhỏ trong lòng mình co rúm người lại đến mấy lần, đôi chân nhỏ nhắn cho chặt lấy vạt áo trước ngực cô như thể đang cầu xin.
“Muội định nuôi sẽ nuôi nó. Hầm canh thì không được đâu.” Vinh Tuệ Khanh nhướn lông mày không nói gì nữa, khẽ đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ về chú sóc nhỏ trong lòng.
Sóc nhỏ cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, móng vuốt bé xíu buông vạt áo phía trước ngực của Vinh Tuệ Khanh ra, sau đó còn xoa một lúc như thế đang nịnh bợ...
Vinh Tuệ Khanh ung dung thả bước cùng đám bạn đi về thôn. Cổng thôn Dốc Lạc Thần dưới cây đa cổ thụ, lúc này người lớn tuổi nhất trong thôn là Tường thúc với bộ râu bạc trắng đang ngồi dưới gốc đa, hăng say kể chuyện cổ tích cho đám trẻ con nghe đến mức nước miếng bắn tung tóe. “... Thần tiên ấy, bọn họ có thể ăn gió uống sương, cưỡi gió đạp mây. Có lúc chỉ cần một ánh nhìn của bọn họ thôi cũng đủ khiến các cháu chết như chưa bao giờ được chết vậy. Cho nên các cháu tuyệt đối không được gây sự với họ.” “Tường thúc lừa người. Cha cháu nói, trên đời này không hề có thần tiên.” Một đứa trẻ còn đang chảy nước mũi ròng ròng lớn giọng cãi trả.
Tường thúc trợn mắt lên trả lời: “Sao lại không có? Sơn trang Đóa Linh cách đây hơn một trăm dặm, ở đó có rất nhiều thần tiên.”
Đứa trẻ chảy nước mũi kia siết chặt tay lại thành nắm đấm, hét ầm lên: “Cha cháu nói, cái sơn trang Đóa Linh ấy không phải thần tiên, bọn họ là...” Tường thức lập tức ngắt lời đứa trẻ, gõ một cái vào cái trán của nó, quát to: “Đần độn, cha cháu thì hiểu cái gì? Cháu là đồ ngốc, cha cháu là đồ đại ngốc!” “Ông mới là đại ngốc!” Đứa trẻ bị gọi là đồ ngốc tức giận ném một cục đất về phía Tường thúc đang ngồi dưới gốc cây đa, rồi quên luôn lời mà mình vừa nói lúc nãy.
“Đánh Tường thúc! Đánh Tường thúc!” Một đám trẻ con vây quanh Tường thúc rồi hết ném đá lại ném đất vào người ông ấy.
Tường thúc chỉ còn cách nhanh chóng chạy trốn, chân nam đá chân chiêu trốn ngay vào nhà.
Đại Ngưu bĩu bĩu môi nói: “Bịa chuyện bịa đến mười mấy năm rồi mà vẫn chưa thấy chán. Mỗi ngày đều bị bọn trẻ con trong thôn đuổi đánh mà ông ấy vẫn không biết xấu hổ” Vinh Tuệ Khanh cười cười đáp lời: “Nói không chừng Tường thúc cũng chỉ muốn chọc vui mọi người mà thôi. Mỗi ngày đều nhàn rỗi như vậy, ông ấy cũng phải tìm cách để giết thời gian chứ.”
Đại Ngưu nhếch miệng rồi quay đầu lại nhìn Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh dù mới chỉ tám, chín tuổi nhưng dáng người dỏng cao nên nhìn sao cũng thấy giống như đã mười hai, mười ba tuổi vậy. Gương mặt Vinh Tuệ Khanh chỉ có thể coi là thanh tú, nhưng đối với các cô gái khác trong thôn mà nói thì cách nói năng cư xử của cô bé có sự khác biệt rất lớn. Gương mặt của cô bé nếu ở nơi khác chắc có lẽ chỉ thuộc vào dạng bình thường không mấy nổi bật nhưng tại Dốc Lạc Thần thì chắc chắn là một đóa hoa xinh đẹp, khiến nửa đám thanh niên trong thôn khi trông thấy cô bé đều phải đỏ mặt.
Vinh Tuệ Khanh ngẩn người. Câu hỏi về thỏ và gà ư, lâu lắm rồi, không ngờ hôm nay lại gặp phải câu hỏi này...
Nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh hình như đã bị làm khó, ông nội cười lớn ha ha nói: “Tuệ Khanh, cũng có câu hỏi con không trả lời được sao?!” Vinh Tuệ Khanh hồi hồn, nhếch nhếch lông mày cười nói: “Câu này có gì khó ạ? Có mười hai con thỏ, hai mươi ba con gà.”
Vinh lão gia bị sặc tới mức ho hắng, ném luôn cuốn sách Toán Kinh sang một bên rồi nói: “Đổi môn khác! Lần trước ta dạy con dịch thuật, nói lại cho ta nghe một lần.”
Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ một lát rồi nói: “Dịch là một đạo được truyền thừa từ thánh nhân thời cổ xưa. Người xưa gọi đó là Dịch Kinh sau này phát triển thành Dịch Truyền. Do phát âm tương đồng nên qua quá trình truyền miệng bị đổi thành Dịch học. Các thánh nhân khi xưa thường dùng Dịch để xem bói, bói toán chuyện lành dữ. Dịch có bát quái, mỗi quả có sáu hào. Dưới quẻ có từ ghi lời giải. Nghe truyền rằng quẻ bói do Phục Hy tạo ra, còn lời giải do Chu Vương. Về sau biến thành sáu mươi tư quẻ, hình thành nền móng cho thuật này.”
Ông nội nhắm mắt không nói gì, chỉ gật gù cái đầu còn trên mặt thì lộ rõ nụ cười hài lòng. Đợi Vinh Tuệ Khanh đọc xong rồi ông nội mới nói: “Dịch thuật ta truyền cho con là đạo trận pháp. Có thể hiểu được đạo của trận pháp thì tất cả trận pháp của thiên hạ trong mắt con đều không đáng nhắc đến. Chẳng qua là Dịch sinh Lưỡng Cực, Lưỡng Cực sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái, Bát Quái định cát hung. Nhưng người am hiểu Dịch không tự mình bốc quẻ, cho nên đạo trong thuật bói toán đó chính là chưa đến thời điểm mấu chốt cuối cùng, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, không được tùy tiện gieo quẻ.”
Giải nghĩa: Dịch sinh Lưỡng Cực tức là Dịch tạo ra Âm Dương; Lưỡng Cực sinh Tứ Tượng có nghĩa Âm Dương sinh ra Thái Âm, Thiếu âm, Thái Dương, Thiếu Dương. Tứ Tượng sinh Bát Quái tức là sinh ra tám quẻ bói đơn. Bát Quái định cát hung có nghĩa khi bắt cặp tám quẻ đơn sẽ có thể bói ra lành dữ.
Ngừng một lúc ông nội bỗng mở to mắt rồi quét mắt nhìn ra ngoài sân, làm như không có chuyện gì nói: “Trận pháp thật ra là chuyện nhỏ không đáng nói. Người ngoài đều tôn Trận Pháp Sư lên làm khách quý, thực ra trong mắt ta làm Luyện Đan Sư vẫn là tốt hơn.”
Vinh Tuệ Khanh nằm bò ra bàn cười khanh khách nói: “Ông nội, chỉ là lúc nhỏ con lỡ thay đổi trận pháp của ông một chút thôi mà, đổi của sinh sang cửa tử rồi đổi của tử sang của sinh. Thế mà ông nội còn than phiền đến tận hôm nay.”
Ông nội có chút thẹn quá hóa giận, trừng lớn mắt nói: “Con còn cười được hả! Trận pháp trong sân đó... trận pháp đó có thể tùy tiện thay đổi hay sao?! Thiếu chút nữa đã làm Tiểu Hổ ở trong thôn ngủ đến chết luôn rồi. Nhỡ làm chết một mạng người thì làm sao chúng ta có thể tiếp tục sống ở đây được nữa?”
Vinh Tuệ Khanh không cười nữa, khua khua tay nói: “... Con cũng đâu có biết là sẽ xảy ra chuyện như vậy. Nhưng nếu như người đến ngày hôm đó không phải lũ trẻ trong thôn mà là kẻ xấu ở bên ngoài thì dù cho làm họ ngủ chết cũng đáng lắm ạ!”
Vinh đại gia nhìn hai ông cháu tranh cãi liền hắng giọng một tiếng, đặt chiếc sọt đã đan xong sang một bên rồi chạy đi lấy thêm mấy nan tre đến tiếp tục đan sọt.
Còn Vinh đại cương bưng một chén trà bạc hà đến. Vinh đại gia nhanh chóng đón lấy chén trà trên tay vợ, uống một hơi rồi chìa tay ra vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh nói với bà: “Nàng ngồi xuống đi, cũng đã bận rộn cả buổi tối rồi.”
Vinh đại nương ngồi xuống rồi ngẩng đầu nhìn ông nội khuyên nhủ: “Cha, Tuệ Khanh lúc đó mới có bảy tuổi, tùy tiện thay đổi trận pháp chẳng qua cũng chỉ là do nghịch ngợm thôi. Tiểu Hổ đến giờ vẫn ổn sao? Người trong thôn đều thật thà chất phác, chắc sẽ không ai nói gì đâu.”
Vinh đại gia cúi đầu tiếp tục đạn sọt nói: “Cha, vợ con nói đúng đó ạ. Nếu cha muốn Tuệ Khanh sống một cuộc sống bình yên thì không nên dạy con bé những thứ đó. Là con gái thì học mấy thứ này làm gì chứ? Con bé cũng không cần... tốt nhất cứ như các cô gái trong thôn là được rồi.”
Ông nội không cam tâm thở dài, lắc đầu nói: “Trận pháp ở trong sân, nếu là người tu chân mà chưa đạt đến một cảnh giới nhất định thì không thể vào được. Nhưng ta gần đây luôn cảm thấy thấp thỏm không ngừng, chẳng biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì.” Trong lòng Vinh đại gia không khỏi kinh ngạc, nan tre đột nhiên cứa vào ngón tay, vài giọt máu tươi nhỏ xuống từng nan tre giống một ký hiệu trên quẻ bói.