Bổ Thiên Ký

Chương 2 : Đột kích trong đêm

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Vinh Tuệ Khanh đi đến, tò mò ngồi xổm xuống cạnh Vinh đại gia, nhìn quẻ máu tươi ngưng tụ lại giống như ký hiệu gì đó liền do dự nói: “Khôn thượng Cang hạ, quẻ thứ hai mươi ba - quẻ Bác. Quả



giải rằng, người vận xấu, có vận xui đến. Hào vị ở Lục Nhị, nghĩa là có kẻ phá đến then giường, tiêu diệt đạo nghĩa người quân tử, hung!” Sau đó cô ngẩng đầu nhìn ông nội, cười nói: “Ông nội, con nói đúng không?”



Trong lòng Vinh lão3gia càng trầm xuống. Máu tươi nhỏ xuống nan tre, còn là quẻ “Bác”, vốn dĩ là hung, vậy mà lại bằng máu của con trai mình. Điềm dữ này thật sự hung không thể hung hơn. Nhưng bản thân một nhà ba người bọn họ đã sớm cắt đứt với quá khứ trước kia, xóa bỏ tất cả chuyện cũ.



Trong giới tu chân, làm như vậy chẳng khác gì người bình thường đầu thai làm người một lần nữa. Ai lại truy cứu sai lầm của người đời trước cơ chứ?1Cho dù phạm phải tội lớn tày trời, gieo mình nơi Hoàng Tuyền, đến cả trời xanh cũng sẽ không truy cứu nữa... Có lẽ không phải bọn họ. Vinh lão gia một lần nữa nhìn quẻ tượng do máu tươi trên nan tre ngưng tụ thành, dường như có cái gì đó không đúng. Bởi vì máu là chất lỏng nên không cố định, vệt máu dài đang không ngừng chảy xuống theo nan tre, dần dần quẻ tượng cũng thay đổi theo đó.



Vinh Tuệ Khanh thấy sắc mặt ông nội3thay đổi trở nên sâu xa khó lường khiến cô không thể nhìn thấu. Sau đó thuận theo ánh mắt của ông nội, cô cúi đầu nhìn nan tre mới phát hiện quả nhiên quẻ tượng có thay đổi.



“A? Bây giờ lại biến thành quẻ Càn? Càn thượng Càn hạ, nguyên hanh lợi trinh” Vinh Tuệ Khanh kêu lên ngạc nhiên.



Nguyên hanh lợi trinh: Khởi đầu, thông đạt, thỏa mãn, phát triển.



Trong lòng ba người bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.



Quẻ Càn, nhưng không phải quẻ đại cát bình thường. Bói cho3người phàm thì đây là quẻ Đế Vương.



Có điều bốn người bọn họ vốn là những kẻ đơn độc lánh đời từ lâu. Quẻ Càn với bọn họ mà nói, cũng chỉ mở ra lối thoát mà thôi. Để bọn họ biết rằng mặc dù tiền đồ có muôn vàn khó khăn, nhưng nhất định gặp dữ hóa lành, gặp nạn hóa phước.



Vinh đại cương nhẹ nhàng nói: “Lần này quả tốt, cha có thể yên tâm rồi, tướng công cũng không cần lo lắng nữa.”



Vinh lão gia nhìn con trai mình9một chút. Lúc này trên gương mặt phúc hậu giản dị của Vinh đại gia lộ ra nét cười gượng gạo, đưa tay lấy tách trà từ trên bàn đưa cho Vinh đại nương: “Nương tử, uống chút nước đi.”




Người đàn ông khẽ nhíu mày, tiếp tục thủ thế thắp lên ánh sáng trên đầu ngón này. Lần này ánh sáng không còn lay lắt như ánh nến nữa mà dữ dội giống như ánh mặt trời chói lọi. Ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi vào lớp sương mù trong căn nhà. Đám ma quỷ ẩn mình dưới sương trông thấy ánh sáng lập tức như khói tan biến, không thể kết tụ thành hình lần nữa. Ánh sáng xuyên qua lớp sương mù vạch ra một con đường rất dài, cuối con đường chính là công nhà.



Từ lúc lũ áo đen đột nhập, người nhà Vinh gia trong phòng đã tỉnh lại rồi.



Vốn dĩ bọn họ cũng không coi đây là chuyện lớn, chỉ đợi mấy kẻ kia chém giết mệt rồi thì bọn họ sẽ quảng bọn chúng ra.



Song khi nghe tiếng ngựa Ô Truy hí lên, sau đó một luồng ánh sáng cắt ngang sương mù dày đặc trong sân, trong lòng Vinh lão gia chấn động dữ dội, lập tức gọi Vinh đại gia và Vinh đại nương ở gian phòng đối diện: “Hòa Phi! Để Phượng Nữ đưa Tuệ Khanh đến núi Lạc Thần trốn đi! Con và ta ở đây chống đỡ, có cường địch!”



Vinh đại gia tên Hòa Phi, Vinh đại hương vốn họ Quản, tên Phượng Nữ.



Vinh lão gia thường không gọi tên bọn họ chỉ kêu “con trai”, “con dâu”. Lúc này lại gọi tên, nhất định là rất nguy hiểm.



Vinh đại gia không chần chừ nhiều, từ ngăn kéo ở chân giường lối ra một bọc quần áo để Vinh đại cương đeo trên lưng, sau đó hôn lên má bà rồi dặn dò: “Nàng dẫn Tuệ Khanh đi trước, ta và cha sẽ theo sau.”



Vinh đại nương nghẹn ngào: “Ta chờ chàng.” Nói xong bèn lao đến phòng của Vinh Tuệ Khanh. Vinh Tuệ Khanh vốn chỉ là đứa bé tám tuổi. Dù bên ngoài hỗn loạn trời long đất lở ra sao, cô vẫn kê cao gối mà ngủ.



Vinh đại nương trong lòng chua xót, liền đánh thức Vinh Tuệ Khanh, nhanh chóng khoác áo lông và mũ chống rét cho cô bé. Sau đó bà đưa con gái hãy còn ngáp ngủ, mắt nhắm mắt mở vội vàng lảo đảo từ cửa sau trốn đi, chạy thẳng về phía sau núi Lạc Thần. Căn nhà của họ được thiết kế vô cùng tỉ mỉ. Người bình thường nhìn vào thì chỉ thấy phía sau vườn chính là chân núi Lạc Thần, không thể đi ra ngoài. Nhưng chỉ có người nhà bọn họ mới biết, ở đây có một con đường nhỏ dùng trận pháp để giấu đi, tùy thời có thể từ cửa sau chạy trốn bất cứ lúc nào. Chỉ là đường nhỏ kia vẫn cần người ở chỗ này duy trì trận pháp. Nếu như tất cả mọi người cùng chạy sẽ không có người duy trì trận pháp, khi ấy con đường sẽ bị bại lộ. Người đàn ông cưỡi ngựa Ô Truy khi thấy Tam Chuyển Tụ Hồn Trận cửu phẩm trước sân đã rất ngạc nhiên rồi, căn bản không nghĩ đến rằng phía vườn sau lại có bất ngờ khác, thậm chí còn ẩn chứa một trận pháp cao thâm hơn.



Vinh đại nương kéo Vinh Tuệ Khanh vội vã chạy ra phía sau núi Lạc Thần. Vinh Tuệ Khanh bị gió rét đêm khuya tạt qua người làm cô tỉnh lại, lắp bắp hỏi: “Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy? Cha con đâu? Ông nội đâu?”