Bổ Thiên Ký

Chương 17 : Sơn trang đóa linh (hạ)

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Vẻ mặt Đóa Nhan hiện rõ lên sự không đành lòng, do dự đi đằng sau Đóa Linh phu nhân. Một lúc sau cậu ta mới thấp giọng khẩn cầu: “Tổ cô cô, Lâm Phiêu Tuyết tư chất xuất chúng, biết đối nhân xử thế, hay là chúng ta... Chuyện này chúng ta nên tha cho nàng ấy một lần đi...”



Đóa Linh phu nhân đi phía trước, cả dáng hình lẫn cử chỉ của bà ta đều vô cùng tao nhã xinh đẹp. Sau khi nghe3thấy vậy, bà ta quay đầu lại thản nhiên mỉm cười: “Không ngờ rằng Nhan nhi lại có thể động tâm. Như vậy cũng không được, con hiểu rõ con bé vốn là để cho tỷ tỷ của con. Hiện tại tỷ tỷ con không dùng đến nó nữa thì bỏ là phải. Xét cho cùng nó chỉ là một thứ bỏ đi, cũng đáng để người như con quan tâm đến sao? Con như vậy về sau sao có thể thành nghiệp lớn được?”



Đóa Nhan1cúi đầu, hai tay siết chặt thành nắm đấm, trong lời nói phảng phất sự căm hờn: “Chẳng lẽ chỉ có con đường này mới có thể thành được nghiệp lớn?”. “Tất nhiên là vậy. Bằng không con ngay cả tư cách bước đi cũng không có!” Đóa Linh phu nhân khinh thường hừ một tiếng: “Dựa vào cái gì mà bọn chúng có tư chất bẩm sinh như vậy? Nếu không làm việc cho ta vậy thì một đứa cũng không thể giữ lại! Thả3hổ về rừng sớm muộn cũng sẽ cản đường chúng ta! Con phải biết, linh nguyên trên thiên hạ có hạn mà người thì đông, chính vì vậy linh nguyên chia ra cho mỗi người sẽ ít đi một chút. Không chủ động giành lấy chẳng lẽ há miệng chờ sung?”



Trong lúc hai người nói chuyện, bọn họ đã đến viện của Đóa Ảnh và Vinh Tuệ Khanh.



Phía phòng Đóa Ảnh tối đen, chắc hẳn đã tắt đèn đi ngủ. Còn phòng Vinh Tuệ Khanh vẫn3le lói một ngọn đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng óng, hắt lên cửa sổ in xuống nền sân.



Đóa Linh phu nhân một mình bước lên trước, chân đạp lên Bát Quái phương vị sau đó nhanh chóng đi thẳng vào bên trong. Tiếp đến Đóa Linh phu nhân quay lại vẫy tay gọi Đóa Nhan đang đứng ở cửa viện.



Đóa Nhan vội vàng bước tới, thuận tay chốt của viện.



Đóa Linh phu nhân cười nhẹ một tiếng: “Đóng cửa thì làm được gì? Đứa9nhỏ ngốc này...!”



Khi tiếng cười của Đóa Linh phu nhân dần dần tan biến thì bốn đóa Bích Ngọc Liên Hoa bị chôn vùi dưới đất từ bốn góc khuất trong viện chầm chậm bay lên. Chúng bay lên cao, không ngừng xoay tròn trên không trung tỏa ra bốn phương tám hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Vô số sợi ánh sáng chói lóa từ để hoa đan lồng vào nhau đồng thời bắn ra, bao phủ toàn bộ khoảng không phía trên, chỉ trong chốc lát đã phong ấn tiểu viện lại. Đóa Nhan ngẩng đầu nhìn bốn đóa Bích Ngọc Liên Hoa khổng lồ trên không trung, không khỏi há hốc miệng, nét mặt đầy vẻ hâm mộ.



Đóa Linh phu nhân cũng ngẩng đầu dõi theo, bình thản nói: “Nhìn thấy sao? Để có thể điều khiển được những đóa Bích Ngọc Liên Hoa này dù cho phải đi con đường thể nào cũng đều đáng giá! Tuổi thiếu niên biết rung động tình đầu cũng là chuyện thường. Nếu con thật sự yêu mến Lâm Phiêu Tuyết vậy chờ đến khi tỷ tỷ con thành công, đến lúc đó muốn con bé ở bên con một khoảng thời gian đều tùy vào tâm nguyện của con là được!”
Chưa kể, nếu đại cơ duyên ẩn sau núi Lạc Thần rơi trên người cô bé, thì chuyện sinh ra linh căn vào thời điểm đó cũng không phải là không thể. Với điểm này, không ai biết rõ hơn Đóa Linh phu nhân.



Từng giây từng chút chầm chậm trôi qua, bên trong Băng Ngọc Quản vẫn y nguyên không có chút động tĩnh nào. Ngay cả một sắc pha tạp cũng không có.



Tâm tình Đóa Nhan lập tức khá hơn một chút. Như vậy Lâm Phiêu Tuyết sẽ không bị coi là đồ bỏ đi.



“Tổ cô cô, có phải tính sai rồi không Vinh cô nương vẫn không có linh căn...” Đóa Nhan mỉm cười tiến lên mấy bước, nhích người tới gần chăm chú nhìn Bằng Ngọc Quản trong tay Đóa Linh phu nhân.



Nhưng cậu chưa nói hết câu, linh thạch trung phẩm phía dưới vốn để thúc đẩy Bằng Ngọc Quản bỗng nhiên xoẹt một tiếng bốc lên một làn khói trắng. Ngay sau đó nó giống như tuyết trắng giữa ánh mặt trời ban trưa, hoàn toàn tan chảy không còn lại chút gì.



Mà toàn bộ chất lỏng lạnh bằng không màu bên trong Bằng Ngọc Quản đột nhiên chuyển sang màu lam tím. Sau đó chúng ngưng kết thành từng ánh chớp dài ngoằn ngoèo như rắn trườn khiến bên trong Băng Ngọc Quản sục sôi điên cuồng. Từng tiếng sấm ầm ầm vang dội từ trong truyền ra lập tức đánh thức tất cả mọi người trong viện.



Đóa Linh phu nhân kinh hãi không thôi, trong lòng thầm nghĩ may mà có phong ấn của Bích Ngọc Liên Hoa hộ pháp, bằng không động tĩnh lớn như vậy truyền đi ắt hẳn sẽ có người tưởng rằng ở sơn trang Đóa Linh có dị bảo xuất thế, đến lúc đó rước phải rắc rối lớn rồi.



Vinh Tuệ Khanh đang chìm trong giấc mộng bỗng cảm thấy một luồng khí lực mạnh mẽ từ ngực xông thẳng lên đỉnh đầu, dường như đang muốn thoát ra. Tuệ Khanh không chịu được hét to một tiếng, từ trong mộng giật mình tỉnh lại.