Bổ Thiên Ký

Chương 18 : Lôi linh căn

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Theo tiếng thét của Vinh Tuệ Khanh, Băng Ngọc Quản trong tay Đóa Linh phu nhân cũng vỡ ra, mảnh



ngọc vụn nát nhất thời văng ra tứ phía, bên trong lấp lánh sắc xanh tím. Chất lỏng vừa thoát ra không khí lập tức chuyển thành trạng thái trong suốt không màu trước đây, dính chặt vào trán Vinh Tuệ3Khanh.



Vinh Tuệ Khanh cảm thấy được từ trán chảy xuống cái gì đó dính dính như hồ nước, vội vàng dùng tay lau sạch trên trán.



May mà Đóa Linh phu nhân kiến thức sâu rộng, lại là người đạt tới Trúc Cơ nên mới có thể gắng gượng áp chế sự kinh hoàng trong lòng, nhanh chóng phất tay áo1qua đầu Vinh Tuệ Khanh dùng khu trần thuật quét sạch vụn ngọc và chất lỏng trong suốt bên trong Bằng Ngọc Quản.



Vinh Tuệ Khanh đưa tay lên lau nhưng phát hiện trên trán không có gì cả, vội vàng bật dậy chớp chớp mắt, mơ hồ nhìn Đóa Linh phu nhân hỏi: “Phu nhân, vừa rồi xảy ra chuyện3gì vậy?”



Đóa Linh phu nhân đè nén kinh ngạc và vui mừng trong lòng, đáp qua loa: “Cháu thấy ác mộng nên ta qua đây xem xem cháu thế nào. Vừa hay nhìn thấy cháu la hét trong mộng, lại còn muốn chém giết người khác nên ta mới phải đánh thức cháu dậy!”



Đóa Nhan cúi đầu, đứng bên cạnh3không nói một lời.



Vinh Tuệ Khanh vội quỳ trên giường, khom mình hành lễ với Đóa Linh phu nhân: “Phu nhân đối xử với Tuệ Khanh thật sự quá tốt. Tuệ Khanh không biết lấy gì báo đáp, đành để kiếp sau kết cỏ ngậm và nhỏ đền đáp đại ơn đại đức của phu nhân”



Kết cỏ ngậm vành: Chỉ9lòng biết ơn sâu sắc người đã giúp đỡ mình.
Vinh Tuệ Khanh rưng rưng sắp khóc đến nơi, trưng ra bộ dạng vô cùng đau khổ đáng thương.



Đóa Linh phu nhân vội trách Đóa Nhan: “Nhan nhi, con làm càn rồi đó! Còn không mau xin lỗi Vinh cô nương?!” Mặt Đóa Nhan đỏ lên, giọng nói bướng bỉnh chắp tay: “Xin lỗi!” Nói xong bèn xoay người phẩy tay áo, đi thẳng đến cửa chính.



Đóa Linh phu nhân gật đầu với Vinh Tuệ Khanh: “Cháu nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta bàn tiếp chuyện bái sư.” Nói xong liền đi ra ngoài. Đóa Linh phu nhân vừa đến cửa chính, cánh cửa ban nãy bị bà ta dùng Phong Tự Quyết đóng lại ngay lập tức mở ra. Trong phòng ngoài phòng hai tỷ đệ Đóa Nhan, Đóa Ảnh nhìn nhau đồng thanh nói: “Tránh ra!” Đóa Linh phu nhân trừng mắt nhìn hai người bọn họ, lạnh lùng nói: “Đi theo ta!” Sau đó dẫn hai người Đóa Nhan, Đóa Ảnh quay về phòng mình.



Bọn họ vừa mới rời khỏi tiểu viện Vinh Tuệ Khanh ở thì bốn đóa Ngọc Bích Liên từ trên không hạ xuống, chậm rãi chìm vào bốn góc dưới lòng đất của tiểu viện không phát ra một tiếng động.



Vừa về đến phòng của Đóa Linh phu nhân, Đóa Nhan đột nhiên thay đổi dáng vẻ vừa phẫn nộ ban nãy bằng gương mặt cười tươi với Đóa Ảnh: “Tỷ tỷ, vận khí của tỷ rất tốt đấy! Lần này chúng ta tìm được một Lôi linh căn hiếm có đấy!”



Đóa Linh phu nhân cũng mừng rỡ: “Lời của lão tổ không hề sai, lần này quả nhiên là cơ duyên lớn của Đóa gia chúng ta.”



Đóa Ảnh kinh ngạc: “Lẽ nào Vinh Tuệ Khanh kia lại có Lỗi linh căn xuất sắc nhất trong Dị linh căn?”