Bổ Thiên Ký

Chương 28 : Mọi việc đã sẵn sàng

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Khuôn mặt cô bé nho nhỏ, cùng lắm chỉ to bằng một bàn tay. Mái tóc đen nhánh được vấn thành hai búi tóc cân xứng trái phải, trên mỗi búi tóc đen đều được buộc lại bằng một dải lụa mềm màu xanh lá sen.



Có lẽ phải chịu hoảng hốt cho nên sắc mặt trắng bệch như tuyết, cảm giác gần như trong suốt vậy. Bình thường dung mạo của cô bé chỉ được coi là thanh tú, nhưng bấy giờ đang bừng bừng3lửa giận nên không rõ vì sao lại khiến người khác cảm thấy một phen ý vị vô cùng động lòng. Dù vóc dáng này đã xem như khá cao so với những đứa trẻ cùng trang lứa, thế nhưng trước mặt mình vẫn chỉ là một cô nhóc nhỏ xinh. Không biết có phải bị mình nói trúng tim đen hay không mà một mặt vừa gắng sức che giấu sự hoảng hốt sâu tận đáy lòng, một mặt lại không thể nén nổi1lỡ để lộ ra tia hoài nghi trong ánh mắt.



Đến cùng tính nết vẫn còn trẻ con lắm. Tuy trước đây nhìn qua thì thấy trong lòng đã trù tính tất cả mọi chuyện, dường như trưởng thành và chững chạc hơn tuổi rất nhiều. Thế nhưng vào thời điểm then chốt vẫn bộc lộ ra nét non nớt tuổi nhỏ.



Dạng người như Vinh Tuệ Khanh đem đến cho La Thần cảm giác rất kỳ lạ.



“Nhóc không cần sợ hãi như vậy. Ta vốn trói3gà không chặt, lại chẳng phải tu sĩ gì, hơn nữa bệnh nặng mới khỏi. Nếu muốn đánh nhau chỉ sợ ta không đánh lại nhóc.” La Thần khẽ cười trấn an Vinh Tuệ Khanh.



Vinh Tuệ Khanh theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi liếc mắt thấy Đóa Ảnh nằm nhoài trên nền đất như thể đang ngủ, Vinh Tuệ Khanh lại căng thẳng trừng đôi mắt to tròn hỏi: “Thúc là kẻ lừa gạt! Nếu thúc không có bản lĩnh thì sao3có thể khiến đại tiểu thư Đóa Ảnh ngất đi như vậy?”.



La Thần đưa tay sờ mũi, trả lời đầy ý đùa cợt: “Ta cũng rất hiếu kỳ. Tiểu thư đã ngất rồi vì sao nhóc còn chưa ngất?”



Lời vừa nói ra khiến Vinh Tuệ Khanh sa sầm mặt mày, thiếu chút nữa cắm đầu xuống đất.



Cô không thể ngờ rằng một chàng trai thanh tạo trong sạch tựa như thần tiên giáng trần thể này lại không phải hạng người tốt đẹp gì! Quả9nhiên nhìn người không thể dựa vào vẻ bề ngoài!



“Thôi được rồi, ta đùa thôi!” Thấy Vinh Tuệ Khanh sắp bùng phát tới nơi, La Thần vội vàng quơ tay giải thích.




“Đi thôi! Về sau không có việc gì thì đừng chạy loạn ra ngoài! Người ở đây chẳng có ai tốt đẹp cả, đến lúc mất cái mạng nhỏ này thì mới biết thế nào là lợi hại!” Trong lòng Đóa Ảnh bực bội không có chỗ để xả bèn quát Vinh Tuệ Khanh một trận ra trò.



Vinh Tuệ Khanh mặt mày tiu nghỉu lầm lì đi phía sau nhưng trong lòng cười ngặt nghẽo suýt ngã nhào.



Đến lúc về tiểu viện rồi, Đóa Ảnh không nói không rằng xông thẳng vào phòng của mình.



Vinh Tuệ Khanh đứng trong sân một lát, đang định quay về đông sương phòng thì thấy Lâm Phiêu Tuyết mở cửa bền tây sương phòng. Từ bên trong Đóa Nhan và Vi Thế Nguyên vui cười bước ra. Vinh Tuệ Khanh đột nhiên thông suốt nảy ra một kế.



Đợi khi Đóa Nhan và Vi Thế Nguyên rời khỏi đây, Vinh Tuệ Khanh tức tốc phóng tới phòng Lâm Phiêu Tuyết rồi nói với nàng: “Ta sẽ bố trí một trận pháp bên trong phòng tỷ. Mai tỷ gọi một mình Đóa Nhan vào phòng là được!”



Kế hoạch của bọn họ mắc phải một chỗ chính là không biết phải đối phó với Đóa Nhan thế nào. Bấy giờ Vinh Tuệ Khanh bất chợt nghĩ ra: nếu ta không thể lên núi, thì ắt núi phải theo ta!



Mặc dù không có cách nào bày trận trong phòng Đóa Nhan, thế nhưng Đóa Nhan ngày nào cũng đến phòng của Lâm Phiêu Tuyết. Cho nên nếu bày trận ở phòng Lâm Phiêu Tuyết thì hiệu quả đạt được vẫn như nhau!



Ngày mai chúng ta có thể chạy ra khỏi đây rồi! Lâm Phiêu Tuyết kéo lấy tay Vinh Tuệ Khanh, vui mừng tới độ vừa khóc vừa cười...