Bổ Thiên Ký

Chương 29 : Chống cự đến cùng

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Vinh Tuệ Khanh chính là con người thuộc trường phái hành động, không nhiều lời mà lập tức bắt tay



vào bố trí trận pháp trong phòng Lâm Phiêu Tuyết. Tất cả những hòn đá cuội loại nhỏ cỡ bằng một quả trứng gà được rải3đầy khắp các ngõ ngách ngoằn ngoèo trong viện này, đều bị Vinh Tuệ Khanh lựa sạch để làm quân cờ bày trận.



Lâm Phiêu Tuyết gắng sức che giấu để tránh bị nghi ngờ. Trong lúc Vinh Tuệ Khanh đang bày bố trận pháp thi1cô tự giác đứng gác trước cửa tây sương phòng giúp Vinh Tuệ Khanh.



Khi Vinh Tuệ Khanh bố trí trận pháp xong, từ giữa phòng đi tới thủ thỉ nói với Lâm Phiêu Tuyết: “Đêm nay không có vấn đề gì đâu. Giờ Thìn ngày3mai bắt đầu mở trận, lúc đó tỷ phải đi ra ngay. Chờ Đóa Nhan và Vi Thể Nguyên tới đây, tỷ nghĩ cách lừa cậu ta vào trận là được.” Thời điểm trận pháp mở ra có thể quy ước bằng thời gian, đến3đúng giờ sẽ tự hoạt động.



Lâm Phiêu Tuyết khẽ gật đầu: “Yên tâm, ta biết nên làm thế nào!”



Vinh Tuệ Khanh từ phòng Lâm Phiêu Tuyết đi ra, trong lúc tiện đường đi đến chính phòng của Đóa Ảnh lượm lấy hai hòn đá cuội.9Sau khi cùng thị nữ canh giữ bên ngoài gật đầu cười chào xong, Vinh Tuệ Khanh mới bước vào bên trong.



Từ đầu đến giờ thị nữ của Đóa Ảnh không hề ngăn cản Vinh Tuệ Khanh, đối với cô cũng cung kính không kém gì Đóa Ảnh.



Vinh Tuệ Khanh đi vào trong phòng, trông thấy Đóa Ảnh đang nằm nghiêng người trên giường, xoay lưng về phía cửa chính. Đây quả là cơ hội tốt để thu quan bày trận. Vinh Tuệ Khanh búng nhẹ ngón tay bắn hai hòn đá đi. Một hòn rơi vào vị trí cung Càn ở hướng Tây Bắc, hòn đá còn lại đáp đúng cung Tốn chỉ phía Đông Nam.



Không khí trong phòng Đóa Ảnh lập tức ngưng lại trong giây lát rồi khôi phục về trạng thái ban đầu. Đóa Ảnh không có tu vi nên không cảm nhận được biến hóa này. Vinh Tuệ Khanh cũng không phải tu sĩ nhưng cô cực kỳ nhạy cảm đối với trận pháp nên vẫn cảm nhận được sự khác biệt bên trong.



Chính sự khác biệt này đã báo cho Vinh Tuệ Khanh biết một điều, trận pháp hình thành.
Lúc này ở gian ngoài chỉ có Vi Thể Nguyên đang ngồi dùng trà. Vinh Tuệ Khanh đi tới, ngó vào buồng trong rồi hỏi: “... Sao rồi?”



Vi Thế Nguyên vốn có một đôi mày rậm mắt to, làn da vàng đồng chắc khỏe, dáng người cũng tương đối cao lớn. Mặc dù không cao bằng La Thần nhưng so với một thiếu niên mười ba mà nói đã là hiếm thấy rồi.



Vi Thế Nguyên gật nhẹ: “Đi vào được một lúc rồi.”



Vừa dứt lời Lâm Phiêu Tuyết mang theo nét mặt nghiêm nghị hơi tái bước ra, giọng nói có chút run rẩy: “Được rồi, không thấy cậu ta đâu nữa!”



Vinh Tuệ Khanh nghe vậy liền biết Đóa Nhan đã tiến vào trận pháp Tiểu Đỗ Môn rồi. “Việc này không nên chậm trễ nữa, chúng ta mau ra ngoài thôi!” Vinh Tuệ Khanh vội vàng nói: “Ta về lấy tay nải của mình đã! Còn tay nải của hai người đâu? Đã chuẩn bị xong rồi sao?” Lâm Phiêu Tuyết lắc đầu: “Bọn ta không có tay nải.” Vi Thế Nguyên mỉm cười tiếp lời: “Nhà bọn ta ở phủ thành Vĩnh Chương cách đây một trăm dặm. Chỉ cần đi một hai ngày là đến, cần tay nải làm gì?” Trong tay nải của Vinh Tuệ Khanh đều là những thứ cha mẹ chuẩn bị cho cô. Mặc dù không có thứ gì đáng tiền nhưng về sau nó gợi cho Tuệ Khanh ít nhiều ký ức tốt đẹp về người thân, nên ý nghĩa của nó không phải bình thường. “Vậy thì được rồi, ta sẽ quay lại ngay!” Vinh Tuệ Khanh mau chóng trở về phòng mình, đeo tay nải trên lưng sau đó khoác thêm một tấm áo choàng để che đi.



Ba người cùng nhau đi tới của viện.



Dựa theo kế hoạch đã bàn bạc trước đó, Vinh Tuệ Khanh sẽ đi ra trước. Đợi lúc hai thị nữ canh của dò hỏi cô thì Vi Thể Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết sẽ từ bên trong chạy ra ngoài, mỗi người một gậy một côn đồng thời ra tay đánh ngất hai ả thị nữ kia khiến họ ngã xuống đất.



“Đi theo ta!” Vinh Tuệ Khanh quay đầu ra dấu sau đó chạy một mạch hướng về phía nhà tranh.