Bổ Thiên Ký

Chương 30 : Đánh rắn động cỏ

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Sơn trang Đóa Linh có trận pháp lớn làm chỗ dựa, nó vừa là ưu điểm và cũng vừa là nhược điểm của sơn trang Đóa Linh.



Ưu điểm thì không cần phải nói. Dù không có nhiều lính canh nhưng những người bình thường cũng không dám làm gì ở nơi đây.



Nhược điểm thì đã rõ ràng, đó chính là bọn họ quá ỷ lại vào trận pháp thành ra không quá quan tâm đến những phương diện khác.



Ví dụ như lính canh trong sơn trang3Đóa Linh dù là tì nữ hay gia nô đều không hề có bản lĩnh gì. Chỉ cần đụng phải người hiểu trận pháp thì kiểu gì cũng có cách trốn thoát ra ngoài.



Nhưng đây cũng không phải là nhược điểm lớn bởi vì Trận Pháp Sư rất hiếm. Đóa Linh phu hân trước giờ đều không tin trong nước Đại Sở này có thể xuất hiện một Trận Pháp Sư.



Chính điểm tự tin thái quá tới mức tự phụ của Đóa Linh phu nhân mới1tạo ra cơ hội để nhóm người Vinh Tuệ Khanh trốn khỏi tiểu viện.



“Đây là đường ra khỏi sơn trang sao?” Lâm Phiêu Tuyết có chút ngờ vực. Vinh Tuệ Khanh không thèm quay đầu lại trả lời: “Đến chỗ nhà tranh để tập trung với Thần thúc trước, sau đó mới ra khỏi sơn trang.”



“Thần thúc là ai?” Lâm Phiêu Tuyết rất nghi ngờ. Nàng không như Vinh Tuệ Khanh, đối với trận pháp, Lâm Phiêu Tuyết hoàn toàn không hiểu gì cả. Trong trí3nhớ của nàng luôn nhớ đến những lần bị trận pháp ở sơn trang Đóa Linh làm cho rối mù.



Vi Thế Nguyên kéo Lâm Phiêu Tuyết đi nhanh theo phía sao Vinh Tuệ Khanh nói: “Đừng hỏi nữa, đến rồi khắc biết.”



Trong lúc nói chuyện, ba người đã đến phía trước ngôi nhà tranh. Đường đi trong sơn trang Đóa Linh không có ai, đây quả thực là thuận lợi cho đám Vinh Tuệ Khanh.
Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thể Nguyên vừa đi sát theo sau vừa không ngừng khen ngợi, phục sát đất Vinh Tuệ Khanh.



Con đường phía trước, Vinh Tuệ Khanh càng đi lại càng thấy kinh ngạc. Quá dễ dàng rồi đi. Trực giác nói cho Tuệ Khanh biết rằng sơn trang Đóa Linh không thể chỉ có những thủ đoạn dễ dàng như thế này được. Cô vốn còn chuẩn bị phải giải trừ vô vàn các trận pháp đá công kích, nhưng cho đến hiện tại cửa lớn phía Đông đã có thể lờ mờ trông thấy từ xa rồi. Bọn họ lại chưa hề mảy may gặp phải sự cản trở truy kích của trận pháp nào.



Trầm Tâm rời khỏi tiểu viện của Đóa Linh phu nhân rồi đến tiểu viện của Đóa Ảnh để kiểm tra như bình thường. Vừa bước vào cửa viện, sắc mặt của Trầm Tâm đã biến đổi. Chỉ nhìn thấy hai tìnữ vốn nên đứng ở đây để nghênh đón mình đã yếu ớt nằm dưới đất. Trầm Tâm chạy qua đó xem xét, thì ra là bị người ta đánh ngất đi. “Lại có người dám xông ra khỏi sơn trang?” Trên mặt Trầm Tâm lộ ra nụ cười có mấy phần châm biếm. Bước vào trong viện, Trầm Tâm đến ngay phòng của Đóa Ảnh trước. Không hề thấy tiểu thư ở đâu, kể cả chăn gối trên giường cũng chỉ để ngụy trang.



Trầm Tâm kinh ngạc gọi khắp nơi nhưng không hề có tiếng ai trả lời.



Cô ta lại chạy đến đông sương phòng mà Vinh Tuệ Khanh ở, không nằm ngoài dự đoán của cô ta, bên trong quả nhiên không có ai. Tiếp theo đến tây sương phòng của Lâm Phiêu Tuyết cũng không thấy một bóng người. Xem ra hai người này cùng nhau chạy trốn rồi.



Trầm Tâm thất kinh nhanh chóng chạy đến viện Đóa Nhan thông báo. Nào ngờ tên gia nô của viện Đóa Nhan lại nói, đại thiếu gia đã đi đến viện của đại tiểu thư từ sớm bây giờ vẫn chưa về.



Lúc Trầm Tâm phát hiện ra cũng không thấy Vi Thế Nguyên đâu thì lại càng thêm sợ hãi lúng túng. Chuyện như vậy từ lúc sơn trang Đóa Linh xây dựng năm trăm năm trước đến nay chưa từng xảy ra bao giờ.



“Phu nhân, xảy ra chuyện rồi ạ! Xảy ra chuyện rồi ạ! Ba người họ đều chạy trốn cả rồi!” Trầm Tâm đến trước bức tường Đóa Linh phu nhân đang bế quan, nói lớn vào truyền âm khí.